Tuệ Tâm nặng nề mở mắt, nhìn thấy Hứa Hằng đang ngồi ngay bên đầu giường mình, lông mày nhíu chặt, sắc mặt vô cùng xấu. Cố Duệ đứng bên cạnh, khóe miệng ẩn nhẫn ý cười. Y Vân, An phi và Lâm tần đứng phía cuối giường, vẻ mặt có phần kì lạ. Nàng thấy cổ họng mình đắng ngắt, khô khốc, thều thào lên mấy tiếng.
“Ta…vẫn chưa chết sao?”
“Phụt.” Cố Duệ bật cười không chút che dấu, Y Vân, An phi và Lâm tần rơi vào trạng thái trầm mặc, còn sắc mặt của Hứa Hằng thì hình như đen hơn một chút.
Sao đột nhiên nàng lại có cảm giác như nói sai cái gì đó rồi?
Hứa Hằng nghiến răng, gằn lên từng chữ một.
“Bị. Thương. Ở. Bả. Vai. Thì. Chết. Sao. Được!!?”
“…”
Bị thương… ở bả vai…
Nàng sao có thể hỏi một câu mất mặt đến thế được hả? Cái gì mà “Ta vẫn còn sống sao?” chứ?
Hóa ra lúc ấy, dù rằng nàng không kịp suy nghĩ đã lao đến chắn cho Hứa Hằng. Nhưng thực tế, Hứa Hằng chưa quan trọng với nàng đến nỗi nàng phải thí mạng mình cho hắn. Hơn nữa khi lao đến trước mặt hắn, bản năng của nàng khiến cho nàng cảm thấy sợ hãi, thành ra vốn là nên chắn trước mặt hắn, nhưng nàng lại một phát chạy qua hắn. Trong khoảnh khắc đã muốn chạy thoát khỏi mũi tên tử thần. Bởi vậy nên mũi tên vốn dĩ ngắm vào tim, bởi vì hành vi muốn trốn chạy của nàng lại thành ra đâm trúng bả vai phải của nàng. Còn nàng, vốn dĩ chẳng bị gì nghiêm trọng lại cứ thế oanh oanh liệt liệt ngất đi,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doc-sung-ai-phi/566372/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.