Tuệ Tâm bày ra gương mặt méo mó đau khổ, túm lấy ống tay áo của Hứa Hằng, cuồng loạn lắc đầu. 
“Không uống có được không? Không uống có được không? Không uống có được không?” 
Hứa Hằng dí dí ngón trỏ trên trán nàng, tức giận nói. 
“Bệnh thành ra cái bộ dạng này rồi còn không chịu uống thuốc. Ngươi là cái đồ não heo hay sao hả?” 
“Thần thiếp là đồ não heo cũng được, không uống có được không?” Tuệ Tâm vẫn lì lợm túm tay áo của Hứa Hằng, mếu máo nói. 
Đời nàng, sợ nhất là các loài côn trùng, sâu bọ, bò sát, giáp xác, và uống thuốc. Trước đây, mỗi lần bị bệnh, phải uống thuốc viên đã là một cực hình đối với nàng rồi. Bây giờ tới đây, chỉ có thể uống loại thuốc sắc nồng nặc đắng nghét này, nàng chết cũng không muốn uống. 
Đối với sự trẻ con ấu trĩ của phi tử, Hứa Hằng cảm thấy vừa buồn cười, vừa có phần khó xử. Hắn trừng mắt nhìn nàng, nghiêm khắc nói. 
“Bây giờ ngươi muốn tự uống hay để ta gọi người tới đổ thuốc vào miệng?” 
Tuệ Tâm vẫn cố nài nỉ, bày ra bộ mặt cún con đáng thương nhất, khiến cho người khác dễ mủi lòng nhất. Nhưng Hứa Hằng vẫn vững như bàn thạch, hướng ra cửa hô lên. 
“Người…” 
“Được rồi, được rồi, được rồi…Thần thiếp uống là được chứ gì?” Đằng nào cũng phải uống, thà rằng là tự mình uống. 
Nàng khổ sở đón lấy chén thuốc từ tay Hứa Hằng, liếc nhìn hắn một cái bằng ánh mắt tội nghiệp, hy vọng hắn sẽ hồi tâm chuyển ý. Rốt cuộc vẫn phải bỏ cuộc khi nhìn 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doc-sung-ai-phi/262804/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.