Trên đường trở về, Vệ Hữu Quang ngồi ở trên ngựa, nói vọng vào trongxe ngựa: “A Tứ, chút cá con câu lên kia có thể cho cha không, lần trướcta đáp ứng mẫu thân con, muốn đích thân câu mấy con cá sạo cho bà ấy.Tưởng nhiều thời gian hơn một chút, nói không chừng ta có thể câu đượcvài con, đáng tiếc Thẩm công tử thân thể không khỏe, đáng tiếc kết thúca.”
Vệ Lâm không nguyện ý, chu môi: “Hừ, không muốn, ta muốn đích thân hiếu kính mẫu thân.”
Hòa Sinh xốc rèm, “Đường thúc, cá ta câu đều cho ngài.”
Vệ Hữu Quang cao hứng, “Tốt, vẫn là Hòa Sinh hào phóng! Lần sau đường thúc đi buôn, nghĩ muốn cái gì cứ việc nói, đều cho con mang về!”
Vệ Lâm lườm miệng, bỗng nàng nhớ tới cái gì, kéo Hòa Sinh nói: “Ngươi cảm thấy Thẩm công tử tốt không?”
Hòa Sinh lắc đầu: “Không có xinh đẹp bằng ngươi.”
Vệ Lâm gãi nàng, “Được lắm, ngươi trêu ghẹo ta!”
Hòa Sinh cười cầu xin tha thứ, hai người cười ngã thành một khối, VệLâm nghiêm mặt nói: “lúc câu cá, ta nhìn thấy được vài vị cô nương đếngần Thẩm công tử, hắn cũng không để ý đến. Ngươi nói, nếu ta tìm hắn nói chuyện, hắn sẽ để ý sao?”
Hòa Sinh hơi có vẻ ngạc nhiên, “Chẳng lẽ ngươi...”
Vệ Lâm vội vàng khoát tay, phủ nhận: “Nói giỡn đấy, không nên tưởngthiệt á.” Nàng xấu hổ quay đầu sang chỗ khác, vẻ mặt rõ ràng không đượctự nhiên.
Hòa Sinh nhíu nhíu mày, tính tuổi, Vệ Lâm đang đứng ở giai đoạn tâmhồn thiếu nữ bay bổng, Thẩm Hạo ngoại trừ tính cách bên ngoài, mặt kháckhông có gì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doc-sung-a-bach-bat-bach/183621/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.