Bò hết núi trở về, Hòa Sinh trực tiếp ngã lên giường không dậy nổi. Thẩm Hạo bóp chân cho nàng, nàng giả bộ tức giận, nhẹ nhàng đạp một cước, bị hắn ôm chặt cổ chân. Chân ngọc rửa sạch ngâm trong nước nóng, hiện ra màu sắc củ sen nhàn nhạt.
Thẩm Hạo nuốt một cái, ôm lấy chân của nàng cuộn vào trong lồng ngực. Thành thânđã lâu như vậy, mỗi lần ở cùng nàng, hắn vẫn nhịn không được động tâm.
Lấy lại bình tĩnh, hắn ngoài miệng cười nói: "Mới đi có chút xíu như vậy, xuống núi vẫn là ta cõng nàng xuống, thật mệt mỏi như vậy sao?"
Hòa Sinh vùi mặt chôn ở dưới gối đầu thơm mùi cỏ, nhỏ giọng ồn ào: "Mệt mỏi, đặc biệt mệt mỏi."
Thẩm Hạo gãi lòng bàn chân nàng, nàng khanh khách nở nụ cười, nghiêm túc trên mặt phút chốc toàn bộ tiêu tán mất, nụ cười tươi đẹp mang theo vài phần cáu thẹn, giận cười mà nhìn hắn.
Thẩm Hạo hỏi: "Trồng cây vui không?"
Mặc dù nhảy vào bẫy hắn đào, nhưng làm người vẫn phải thành thật. Nàng gật gật đầu, uốn éo eo, hai tay chống cằm, "Trồng cây thật là vui."
rõ ràng thoạt nhìn một việc đơn giản như vậy, nhưng làm một chút cũng không dễ dàng. Đem cây giống vững vàng chôn dưới đất, tưới nước, đặt tên, bọn họ suy nghĩ hồi lâu, quyết định gọi nó là "Mong con". Nếu như sau này mộng trở thành thật, nó nhất định sẽ trở thành một cây thụ tinh, làm một cây Tống Tử linh lực mười phần.
Chỉ là một cái tên, có thể làm cho nàng mơ mộng rất nhiều.
"Sang năm chúng ta vẫn đi trồng cây, ở bên cạnh cây Mong con sẽ trồng xuống mộtgốc cây non, khi chúng ta đi sẽ mang theo hài tử cùng đi, hắn sẽ là một tuổi hoặc lànhỏ hơn, nếu như có đứa trẻ, chúng ta liền ôm hắn, ta đào lỗ, nàng lấp hố, hài tử tưới nước, sẽ không vui như lúc này đâu."
Hòa Sinh hôn hắn một chút, lặp lại lời hắn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doc-sung-a-bach-bat-bach/1512101/chuong-99.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.