Hậu quả của việc tự chủ trương vứt bỏ hộ vệ là cực kỳ nghiêm trọng, Thẩm Hạo dùng cả đêm để giảng giải cho Hòa Sinh đạo lý này.
Buổi sáng, Hòa Sinh không dậy nổi, người bên cạnh sớm đã vào triều, nàng gật gù ngã tới ngã lui trên giường bạt bộ.
Thúy Ngọc vén màn che lên, sau lưng hơn mười thị nữ quần áo xanh vàng khom lưng e bưng chậu rửa mặt. Thúy Ngọc vắt khăn, Hòa Sinh vẫn còn đắm chìm trong mộng,trên mặt ẩm ướt, ấm áp tràn đầy trời đất phủ lên đôi mắt tai mũi.
Hòa Sinh lấy khăn ra, tự mình động thủ rửa mặt. Thúy Ngọc vội lấy áo ra phủ thêm cho nàng, một lọn tóc đen thuận theo nàng rủ xuống trước vai, nhẹ giọng bẩm: "Tống gia cô nương đã đến."
Cơn buồn ngủ bao quanh Hòa Sinh tiêu tan bảy tám phần, "Đến đã bao lâu? sao ngươikhông đánh thức ta sớm một chút?"
Thúy Ngọc cúi đầu, "Là Tống cô nương nói sẽ chờ, mà buổi sáng khi Vương gia đi cố ý phân phó, sáng nay không cho phép bất luận kẻ nào quấy rầy nương nương, ngay cả quản sự ma ma thỉnh an buổi sáng cũng đi chỗ Tần ma ma bên kia."
Tần ma ma là trong cung Đức Phi sai đến giúp đỡ nàng cùng nhau giải quyết nội vụ trong vương phủ, vui vẻ có mặt mũi đến Vương Phủ phụ trợ, đối với Hòa Sinh là trăm điều cảm tạ, so với lúc trước trong cung hầu hạ Đức Phi, còn tận tâm gấp mười lần.
Do đó Hòa Sinh mừng rỡ giao công việc lớn nhỏ ở hậu viện cho Tần ma ma.
Hòa Sinh thay xong quần áo, vội vàng đi đông sương phòng, bên kia là viện chuyên môn đãi khách. Thúy Ngọc cầm áo choàng màu xanh, bước nhỏ theo sát
Bên ngoài gió lớn, chính là thời tiết hết hàn thì lạnh,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doc-sung-a-bach-bat-bach/1512099/chuong-96.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.