Thẩm Mậu không cam lòng, chỉ thiếu chút nữa là có thể nhìn thấy mặt giainhân rồi. Quay đầu lại, dùng tay kia che mặt, van xin hắn: “Ta chỉ nhìnchút xíu thôi.”
”Liếc cũng không được.” Vệ Cẩm Chi không lưu tình chút nào, cầm cây quạt nhắm ngay bàn tay đang vén mành của hắn đánh một cái thật mạnh.Thẩm Hạo đau rút tay về, nhưng do trước mặt mọi người nên cũng khôngtiện nói cái gì.
Tính tình Vệ Cẩm Chi hắn hiểu rõ nhất, nếu như tiếp tục dây dưa, khẳng định sẽ nghĩ ra ám chiêu gì chửi hắn.
Trợn mắt một cái, xoay người lại “Biết rồi.”
Từ sườn xe ngựa bên cạnh, rèm cửa sổ bị gió thổi xoáy lên một tí,Thẩm Mậu liếc mắt nhìn, ánh mắt liếc qua vừa vặn trông thấy bộ dáng yêukiều trong xe.
Môi hồng răng trắng, tư thế hoa nhường nguyệt thẹn, ánh mắt rủxuống, bởi vì động tĩnh bên ngoài mà trên khuôn mặt nổi lên một tiahoảng sợ, tăng thêm vài phần kiều diễm.
Thẩm Mậu nuốt một ngụm nước bọt, bắt lấy cánh tay Vệ Cẩm Chi, nói:“Ta nhìn thấy rồi, tiểu nương tử này quả nhiên dung mạo xinh đẹp.”
Vệ Cẩm Chi nheo mắt nhìn hắn, theo bản năng nhìn theo phương hướngánh mắt của hắn nhìn sang. Làn gió lướt qua, rèm rơi xuống vừa vặn ngăntrở ánh mắt, chỉ kịp nhìn thấy một đoạn cổ ngó sen trắng như ngọc.
Thẩm Mậu đi lên phía trước một bước cười hì hì: “Đã nói không có lừa ngươi mà, xinh đẹp lắm đúng không?”
Vệ Cẩm Chi trừng hắn, “Lau khóe miệng đi, nước miếng ngươi chảy ra rồi kìa.”
Thẩm Mậu tin là thật, dừng bước lại, giơ ống
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doc-sung-a-bach-bat-bach/1512046/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.