Nhật An ngồi ở phòng khách. Lần trước cô bị tên Từ Lâm đó làm náo loạn tại chỗ này một lần, nên cảm giác của cô khi phải ngồi ở đây thật sự không tốt lắm. Các người hầu giờ quen với cảnh Từ Lâm lúc nào cũng âu yếm cô, thậm chí họ còn nghĩ cô sắp trở thành tiểu phu nhân của cái nhà này. Nhật An chán nản trong lòng, nếu không vì chút tin tức của cha mẹ, cô đã trốn khỏi cái nhà này lâu rồi.
Nhật An bóc một chiếc bánh qui trên mâm, nhâm nhi cùng tách trà sữa nóng. Cái lạnh đang bao phủ cả khu vực, ngoài trời chỉ toàn màu trắng của tuyết.
Hắc Miêu từ đâu chui vào phòng, nhảy lên người cô nằm. Lông nó dính tuyết ướt nhem làm người cô cũng ướt theo. Nhật An nhờ người hầu đem ngay đến một chiếc khăn bông lớn và bắt đầu lau khô bộ lông đen dày của nó. Hắc Miêu kêu ngao ngao vì thoải mái, nó nằm ườn ra trên đùi cô không chịu xuống. Nhật An đành để nó nằm đó, tiếp tục ăn bánh đọc sách. Lần này con Hắc béo kia thấy cô không chú ý đến mình, nó chui đầu vào chặn giữa cuốn sách, tỏ ý không bằng lòng, không muốn cô đọc sách tiếp. Nhật An phì cười, đành vuốt lông cho nó.
Từ Lâm đã ra ngoài từ sớm, nghe nói có việc xảy ra trên tập đoàn cần hắn đích thân giải quyết. Trước khi đi, hắn có nói đã hẹn người đàn ông cứu cô hôm trước đến nhà. Người đó, có gì đó rất quen thuộc. Làm cô nhớ đến người anh trai đã giúp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doc-quyen-kieu-sung/187331/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.