Nhật An đã tỉnh, nhưng hai mí mắt vẫn nhắm khít do thuốc mê. Cô nghe tiếng mèo kêu bên tai, ngực thì thấy nặng trĩu. Cố gắng nhíu mày, Nhật An cuối cùng cũng thành công mở được mắt. Cô trợn tròn nhìn con mèo đen vừa to vừa béo đang nằm ì trên ngực mình, thảo nào cô thấy khó thở như vậy. Quả mèo mập mạp thấy cô đã tỉnh, kêu lên meo meo rồi nhào xuống đất, tuy béo nhưng chú ta vẫn tiếp đất khá nhẹ nhàng. Nó đi mất  nhưng tiếng meo meo của nó vẫn liên tục vang vọng lại. 
Nhật An thấy cả người mệt mỏi, cuống họng khô ran bèn cố ngồi dậy tìm nước uống. Cô chưa kịp chống tay dậy, một ly nước đã được đưa đến trước mặt. 
- "Uống đi!" - Từ Lâm đứng cạnh giường từ lúc nào, cầm ly nước pha lê óng ánh, đút đến tận miệng cho cô, gương mặt hắn vẫn vô cùng lạnh lùng. Nhật An ghét cay ghét đắng tên này nhưng bất quá vì đang khát nên đành uống đỡ. 
- "Anh không hạ độc tôi đấy chứ?" 
Nghe cô hỏi xong, cơ mặt Từ Lâm giãn ra phần nào. Nhưng rất nhanh, Từ Lâm lấy lại trạng thái cũ. 
- "Trịnh Văn..." 
- "Tôi không biết Trịnh Văn là ai cả!" - Nhất An cắt ngang lời của Từ Lâm. Cô dùng ánh mắt trong veo nhìn hắn. 
- ”Không tin anh có thể cho người điều tra." 
- "Đâu đến lượt cô nhắc tôi." - Hắn nhếch mép, cô bé này có vẻ khá nhanh nhạy. Trong thời gian cô hôn mê, hắn đã cho người điều tra. Kết quả là, Nhật An thật sự không có 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doc-quyen-kieu-sung/187325/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.