Nhật An bàng hoàng, đầu óc cô trống rỗng, chỉ còn lại cái tên Nhật An. Cô đang bị sao thế này. Cô hoảng sợ vò đầu, tại sao cô không nhớ gì hết.
"Tôi, không có ký ức..."
Nhật An thất thần nhìn xa xăm xuống đất, chuyện gì đang xảy ra thế này.
"Tôi cũng không có!"
"..." - Nhật An ngây ngốc nhìn hắn, vậy là, không chỉ có cô, ai vào đây cũng không có ký ức ư.
"Cô tên gì?"
Tên đó chợt lên tiếng hỏi. Nhật An hơi chần chừ, rồi cô nhỏ tiếng nói.
"Nhật An, còn anh?"
"Không nhớ, cô may mắn hơn tôi rồi."
"Vậy tôi gọi anh là Mặt nạ nhé!"
Hắn quay sang nhìn cô, lúc sau, hắn bâng quơ nói- Được!
...........................
Lại một ngày nữa trôi qua, Nhật An không rành địa hình nên chỉ biết cả ngày đi theo tên đó bắt cá. Đến chiều, cả hai lại cùng nhóm lửa nướng mấy con cá bắt được lên ăn. Nhật An ngồi thơ thẩn bên nhóm lửa tên kia vừa mồi. Trời lúc này đã sụp tối, hơi lạnh mon men xâm chiếm da thịt, Nhật An hơ tay lên ánh lửa hồng lăn tăn. Ngọn tửng tí tách cháy lan tỏa hơi ấm ra xung quanh.
Theo gã kia nói, thì nơi này như một nhà tù ngoài trời, mọi thứ đều là vật được thí nghiệm được tạo ra từ phòng lab. Từ sỏi đất, cây cối, côn trùng, động vật, bọn người bị lỗi kia và cả hắn. Hết thảy đều bị theo dõi thông qua tấm gương lớn kia cùng với con chip. Nhật An nhìn thiết bị được cấy vào cổ tay mình, cứ cách vài giây nó lại nháy đỏ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doc-quyen-kieu-sung/1477080/chuong-48.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.