Từ Lâm nhấp môi tí rượu còn sót lại trong ly, anh thầm thở dài, ánh mắt trầm xuống.
"Từ Linh chính xác không hề có máu mủ gì với tôi cả."
Hải Triều ngồi đối diện, hắn cũng rót cho bản thân một ly. Nghe Từ Lâm mở lời, hắn ta liền hớp nhanh một ngụm, rồi chú tâm nghe bạn mình tâm tình.
........................
Từ Linh là con gái một người bạn quá cố của cha mẹ Từ Lâm. Vì mồ côi khi còn quá nhỏ, nên hai ông bà Trịnh đã đem đứa trẻ ấy về nuôi dưỡng và xem nó như con mình.
Từ Lâm chỉ là một đứa trẻ, khi ấy cậu bực tức, không chấp nhận chuyện mình có em liền trốn bẳn vào cô nhi viện hết mấy măm trời. Vì là cô nhi viện của gia đình xây dựng, nên ba mẹ không ép buộc cậu về nhà, mà để cậu tự do lựa chọn việc mình muốn làm. Và Từ Lâm gặp được Nhật An. Lúc đó Từ Lâm 10 tuổi, Nhật An chỉ mới là đứa trẻ 3 tuổi chập chững tập đi. Nhật An vì thiếu tình thương cha mẹ nên không biết nói chuyện, cả ngày lủi thủi một mình. Từ Lâm hiếu kỳ liền tìm cách nói chuyện cùng đứa trẻ ấy. Nhờ Từ Lâm, mà Nhật An dần biết cười, biết nói. Nhờ Nhật An mà Từ Lâm không còn sợ có em nữa, cậu càng thích đứa trẻ này hơn. Cả ngày hai đứa trẻ quấn quít bên nhau. Ngày ngày Từ Lâm đều có người đưa rước đi học, nhưng khi về thì vẫn ở cô nhi viện chứ chẳng chịu về nhà.
Ba năm trôi qua, ông nội tức giận vì đứa cháu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doc-quyen-kieu-sung/1477076/chuong-44.html