Nhật An đang mơ màng ngủ thì cảm giác có vòng tay choàng qua eo mình. Người kia nằm xuống bên cạnh, ôm cô từ phía sau. Hơi ấm từ sau lưng làm cô cảm thấy thật dễ chịu. Nhật An bị người đó ôm trọn vào lòng, dáng người to lớn kia như nuốt chửng được cô gái nhỏ. Rồi nhẹ nhàng hôn lên làn tóc rối, bịn rịn mãi không rời.
Nhật An bị Từ Lâm làm cho tỉnh giấc. Nhưng cô không biết phải đối mặt với anh thế nào, nên vẫn giả vờ ngủ say. Nhật An không phải là đang ghen, lúc này, cô lại thấy rất thông cảm cho Từ Lâm. Ai trong đời cũng sẽ có một đoạn tình cảm như thế. Đó là giây phút tiếc nuối, bất lực của bản thân. Vì sao yêu nhưng ta không dám tiến đến, vì sao giây phút ấy ta lại chỉ bước qua đời nhau mà không dừng lại nhìn lấy một lần. Ta đã chọn bỏ mặc nó, chôn vùi thứ tình cảm ấy. Để rồi đến một ngày ta nhìn lại, ký ức vẫn còn đấy, nhưng cảm xúc thì đã không được như xưa. Mọi thứ đã đổi thay, giờ còn lại chỉ là những mảnh ghép hồi ức tuyệt đẹp.
........................
"Chị Nhật An, để em giúp chị!"
Nhật An đang bê một chiếc bao đựng đồ cô soạn ra để gửi cho cô nhi viện xuống lầu thì nghe tiếng Từ Linh gọi. Cô gái vui vẻ chạy đến bên Nhật An, gương mặt xinh đẹp nở một nụ cười đầy trong sáng.
"Cái này nhẹ mà, chị...chị tự đem xuống được!" - Nhật An chưa quen lắm với sự có mặt của Từ Linh. Từ Linh ngoài mặt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doc-quyen-kieu-sung/1477073/chuong-41.html