Hôm trận đấu diễn ra cũng không có gì ngoài dự đoán của Trịnh Văn. Từ Linh hoàn toàn bị bộ môn này mê hoặc. Hắn bên cạnh cùng cô xem trận đấu, mà dường như tâm trí của cô đặt hoàn toàn vào sàn đấu bên dưới, không thèm ngó ngàng gì đến hắn.
Trịnh Văn đương nhiên không muốn làm phiền, chỉ lẳng lặng bên cạnh ngắm nhìn cô. Gương mặt thuần khiết khi tập trung cao độ vào thứ gì đó thật sự rất đáng yêu. Trịnh Văn bị cô gái nhỏ này mê hoặc, đến cái chớp mắt của cô cũng làm hắn xuyến xao.
Đến khi trận đấu kết thúc, Từ Linh mới chợt nhớ đến sự hiện diện của Trịnh Văn. Cô cuống quít xin lỗi, lại liên tục cảm thán vì nhờ hắn mà cô được tận mắt xem thi đấu ngoài đời. Trịnh Văn chỉ biết mỉm cười thở dài, hắn hoàn toàn không có ý trách cứ gì cô cả. Hắn lại dịu dàng xoa đầu cô.
"Em vui là được."
Từ Linh biết nãy giờ mình ngó lơ ông chú này nên vẫn thấy bản thân có lỗi, nghe Trịnh Văn nói thế, cô chỉ biết dúi đầu vào lòng ôm hắn. Quen biết con người này thật tốt. Dù tính tình cô có lúc trẻ con lại vô tư, hắn vẫn đối với cô luôn hết mực ôn nhu, chiều chuộng.
Từ Linh trong lòng Trịnh Văn nhỏ bé, mềm mại như cục bông, thật biết cách làm nũng, cô cứ như chú mèo con, quấn quít hắn không rời.
"Chúng ta về khách sạn nghỉ ngơi thôi. Xem hẳn 3 tiếng liền chắc em cũng mệt rồi."
"Ừm!"-Linh liền gật đầu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doc-quyen-kieu-sung-2-nuoc-mat/1998655/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.