Linh thấy bản thân lơ lửng trong một không gian tối đen như mực. Bốn bề đều sâu thăm thẳm, gọi lớn cũng chẳng có tiếng ai trả lời.
Đây là đâu?
Cô bèn ra sức chạy về trước, nhưng chạy mãi chạy mãi cũng chẳng khác đứng tại chỗ là bao, phương hướng đều bị màn đêm bao trùm.
Cô cố gọi lớn, nhưng bóng tối cứ thế nuốt chửng hết tiếng cô kêu gào. Linh như bị cô lập. Chưa bào giờ bóng tối lại khiến cô sợ hãi đến thế.
Linh bất lực ngồi thụp xuống ôm đầu suy xét.
Cô có thể tự đi được, có lẽ đây chỉ là một giấc mơ. Cô phải tỉnh lại mớ có thể thoát ra được.
Mày mở mắt ra đi, Linh à, đừng ngủ nữa.
Chợt trước mắt cô có bóng người xuất hiện. Linh hoảng sợ ngã nhào về sau.
Định hình lại thì thấy người kia có diện mạo giống hệt mình.
"Cô...là ai?"
"Tôi là cô."
Cô gái kia gương mặt lạnh tanh, nghiêm nghị chỉ tay về phía cô.
"Cô hãy mau tỉnh dậy đi. Mọi chuyện đã đi quá xa rồi. Một khi cô nhớ ra....cô....sẽ hối hận..........."
Nhưng giọng người kia càng nói càng nhỏ dần, tiếng ù tai kéo đến lấn át hết tiếng cô gái đó.
"Khoan đã."
Linh chống tay ngồi dậy, muốn đến gần để nghe cho rõ hơn. Nhưng càng tiến gần thì hình bóng cô gái đó càng cách cô xa hơn.
"Cô nói gì tôi chưa nghe rõ, khoan đã, đừng đi!"
Linh cố đuổi theo về hướng đó. Càng chạy thì xung quanh lại càng sáng hơn,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doc-quyen-kieu-sung-2-nuoc-mat/1998639/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.