Trong khoảnh khắc, chân Kim Uyên đã không còn chạm mặt ghế. Trong không trung, cô nhắm sầm mắt lại, tay ôm đầu, chuẩn bị cho cú tiếp đất.
Nhưng không, Kim Uyên rơi trúng một thứ săn chắc rất êm. Cô không ngã xuống nền đất mà ngã vào lòng một người khác.
Chiếc ghế khi nãy Kim Uyên đứng lên thật ra đã bị mục sẵn, đinh cũng ghỉ sét hết. Nên vừa rồi đã không chịu nổi mà gãy chân. Đinh sét cũng lòi cả ra ngoài. May mà Kim Uyên không bị đâm trúng.
“Không sao chứ?”-Người kia thành công đón lấy người cô, cơ thể vững chãi ôm chặt cô trong lòng mình.
“Xin lỗi…”
Kim Uyên hé mắt nhìn, lờ mờ nhận ra đó là người vừa đứng sau lưng mình, lập tức, Kim Uyên liền lồm cồm muốn ngồi dậy.
“Không sao chứ?”- Trông thấy nắt cô long lanh ngấn lệ, hắn khôbg khỏi đau lòng. Hắn kiên nhẫn hỏi lại lần nữa, tay cũng đỡ lấy vai Kim Uyên, giúp cô ngồi dậy.
Giọng nói quen thuộc rót vào tai. Đôi mắt sưng húp của Kim Uyên bỗng nhòe đi. Cô không nhìn rõ người đối diện nữa. Nhưng tông giọng trầm ấm đặc biệt kia thật không lẫn vào đâu được.
“Ôm cổ tôi.”
Kim Uyên luống cuống ôm hắn thì người đó đã bế cô ngồi lên mặt bàn. Xong hắn quì thấp người, cẩn thận xem xét giúp cô. Vừa đụng đến mắt cá chân, Kim Uyên liền thấy một trận đau xót truyền đến.
“Chân bị gì rồi sao?”
“A…đau…”
Hắn thử nắn vào mắt cá, khiến Kim Uyên không nhịn được lại khẽ than lên. Chân tự động muốn rút về. Nhưng người kia vẫn kiên định
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doc-quyen-kieu-sung-2-nuoc-mat/1131917/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.