Anh lần đầu tiên nhìn thấy thân thể con gái vào năm mười chín tuổi.
Đó là một cô gái rất trẻ, chắc chỉ tầm mười mấy tuổi. Cô gái ngâm mình dưới dòng suối nhỏ vào một đêm mùa hạ. Mái tóc cô đen nhánh như sắc đêm, làn da trắng nõn như ngọc.
Trên bầu trời, tinh tú sáng lấp lánh, ánh trăng mát lạnh. Thiếu nữ rất bạo dạn, chẳng thèm mặc quần áo, cứ thế đứng ở giữa dòng nước. Cô ngẩng mặt lên trời, giơ tay hình chữ V, ánh mắt cô sáng như sao buổi sớm.
Chàng sĩ quan chỉ huy trẻ tuổi nhất của Đế quốc Stan nằm trong bụi cỏ, đôi mắt thú đảo một lượt qua thân thể cô gái, không bỏ sót chỗ nào. Đôi vai tuyết mảnh mai, bộ ngực đầy đẹp đẽ, eo nhỏ đến mức khiến anh chau mày. Còn giữa đuôi chân dài nuột nà của cô, khu vườn bí ẩn tuy rõ ràng nhưng vẫn mang lại cảm giác rất mềm mại...
Tối hôm đó khi quay về phi thuyền, bắt gặp sắc mặt anh, Mạc Phổ cất giọng kinh ngạc: “Có phải ngài không thích ứng với khí hậu Trái Đất? Mặt ngài đỏ quá.”
Ngắm gương mặt thanh niên đỏ ửng trong gương, anh thầm nghĩ, chắc là mình động dục. Chuyện xảy ra ngày hôm nay là sự cố ngoài ý muốn. Trừ người vợ trong tương lai, anh không nên nhìn thân thể của bất cứ người phụ nữ nào khác. Sau này, anh nhất định phải xin lỗi vợ mình mới được.
Năm sau xuống Trái Đất, ma xui quỷ khiến thế nào, anh lại đi đến con suối nhỏ đó. Anh nghĩ, chắc không thể gặp lại cô. Nhưng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doc-quyen-chiem-huu/786868/chuong-72.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.