Vừa mở mắt, tôi liền nhìn thấy gương mặt trắng ngần tuấn tú gần kề. Đôi mắt đen nhìn tôi chăm chú, khóe miệng ươn ướt. Tôi bất giác lùi về đằng sau. Đến lúc này, tôi mới phát hiện Mục Huyền đã điều chỉnh hai chiếc ghế ngồi của chúng tôi thành một chiếc ghế tựa từ lúc nào. Giữa chúng tôi không còn một chút khoảng cách. 
Thấy tôi tỉnh lại, Mục Huyền không nhúc nhích, thậm chí còn đưa mặt về phía trước. 
“Tôi đánh thức em à?” Anh cất giọng trầm ấm dịu dàng. 
“Không phải, là tôi tự tỉnh dậy.” Tôi trả lời. 
Mục Huyền nhìn tôi, khóe mắt ẩn hiện ý cười. 
Tôi chợt hiểu ra, câu hỏi của anh rõ ràng muốn thăm dò tôi, còn câu trả lời của tôi để lộ sự thật tôi giả vờ ngủ say. Câu ‘Tôi tự tỉnh dậy’ cũng có nghĩa là ‘Tôi không phải bị anh liếm nên mới tỉnh dậy’. 
Tôi hơi ngượng ngùng, còn Mục Huyền lặng thinh. 
Hai chúng tôi mặt kề mặt, đầu mũi chạm vào nhau, hơi thở hòa quyện, tôi có cảm giác mềm mại ngưa ngứa. 
Tôi giữ nguyên một tư thế bất động. Tôi đoán thế nào Mục Huyền cũng hôn tôi, bởi vì anh đã nhịn bao nhiêu ngày. Tôi bình tĩnh chờ đợi. 
Ai ngờ Mục Huyền trầm mặc trong giây lát rồi ngồi thẳng người, quay đầu về phía trước. Trên mặt không còn hơi thở của anh, tôi cảm thấy nhẹ nhõm hẳn. Thần sắc của Mục Huyền lãnh đạm, phảng phất không có chuyện gì xảy ra, chỉ là gò má anh hơi ửng đỏ. 
Một lúc sau, tôi bất chợt hiểu ra. 
Mục Huyền đang cố nhẫn nhịn, kiềm chế không 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doc-quyen-chiem-huu/786822/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.