“Bà ơi, bà hãy nhìn xem, ai đến thăm bà đây này.” Người phụ nữ trung niên đi đến bên bà ngoại, nhẹ nhàng vỗ vai bà. 
“Bà ngoại.” Tôi lập tức giằng khỏi tay Mục Huyền, lao về phía trước. Cách bà khoảng nửa mét, tôi bất thình lình dừng bước. Tôi không biết trong mắt bà, liệu tôi có phải là một ảo ảnh chân thực. Tôi không biết khi tôi chạm vào tay bà, tôi có thể cảm nhận được sự tồn tại của bà hay không? 
Bà ngoài chậm rãi di chuyển ánh mắt từ cửa sổ về phía tôi. Bà sững sờ, gương mặt hiền từ đầy nếp nhăn dần hiện rõ niềm vui vô hạn. Bà giơ bàn tay run run về phía tôi, viền mắt ngấn nước: “Dao Dao! Dao Dao của bà!” 
Tôi đứng nguyên một chỗ, toàn thân run bần bật, giọng nói nghẹn ngào: “Bà ngoại, cháu xin lỗi, gần đây cháu bận công việc quá, không có thời gian đi thăm bà. Bà có khỏe không ạ?” Tôi cố gắng nhoẻn miệng cười, nhưng ngữ điệu vẫn cứ lạc đi. 
“Con bé ngốc nghếch, bà ngoại đã nhận được thư của cháu. Bà biết, công việc quan trọng hơn.” Bà ngoại lau nước mắt: “Con bé này, việc gì cháu phải tốn tiền đưa bà đến viện dưỡng lão cao cấp? Còn mời y tá chuyên nghiệp chăm sóc bà? Đúng là lãng phí tiền quá.” 
Tôi ngây người, lập tức hiểu ra đều do Mục Huyền sắp xếp. Tôi chưa từng nhắc đến bà ngoại với anh ta, tôi không ngờ anh ta đã làm nhiều điều như vậy. 
“Còn đứng ngây ra đó làm gì, mau lại đây để bà xem nào.” Bà ngoại vội vàng dùng 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doc-quyen-chiem-huu/786815/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.