Tôi đứng ở cửa phòng y tế, thở hổn hển.
Tôi bỏ mặc Mạc Phổ nằm gục trong phòng, cầm súng chạy như bay đến đây. Thời gian mất khoảng một phút đến hai phút. Trước khi người đàn ông đó đáp xuống phi thuyền, đây là cơ hội cuối cùng của tôi.
Bên tay phải cánh cửa đóng chặt có một bàn phím tinh thể to bằng bàn tay nhấp nháy ánh đèn màu xanh. Tôi hít một hơi sâu để giữ bình tĩnh.
Lúc Mạc Phổ khóa cửa, tôi nhìn thấy hai chữ số cuối cùng của dãy mật mã là 2 và 5. Liên tưởng đến chiếc phi thuyền này là món quà cưới người đàn ông đó tặng tôi, tôi nghĩ tôi đã đoán ra mật mã.
Tôi nhanh chóng nhập tám chữ số, ngày tháng năm sinh của tôi.
Cửa phát ra tiếng ‘ding’ rất nhẹ. Tôi vui mừng vì đã đoán đúng.
Tôi cầm tay nắm cửa, định dùng sức xoay tròn, đột nhiên có một tiếng động như từ nơi xa truyền tới, cũng giống chấn rung dưới sàn nhà.
Sống lưng tôi toát mồ hôi lạnh.
Bởi vì bốn bề đột nhiên tối om.
Tôi quay đầu, hành lang dài trở nên tối mù. Tôi căng mắt nhưng cũng chỉ thấy một màu đen sì. Nguồn sáng duy nhất là ánh sao mờ mờ từ ngoài cửa sổ hắt vào.
Phi thuyền đã bị ngắt điện.
Đến lúc này tôi mới có phản ứng, dùng hết sức xoay tay nắm cửa. Cánh cửa quả nhiên không nhúc nhích.
Tôi ngây người đứng ở đó, tâm trạng chỉ có thể hình dung bằng một từ bi phẫn. Hy vọng trốn thoát cuối cùng của tôi đã bị dập tắt không thương tiếc.
Nhất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doc-quyen-chiem-huu/786800/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.