Bóng dáng cô nhẹ nhàng biến mất trước mắt anh, không còn một chút hơi ấm hiện diện ngay bên cạnh. Bàn tay buông thõng chợt nắm chặt lại để cảm xúc bên trong đuợc giấu hết. 
" Sở Hạ, anh xin lỗi. " 
Đây chính là khung cảnh mà anh từng viễn tưởng ra cũng chính là khung cảnh mà anh không mong đợi nhất. Cô rời xa anh, mang theo tất cả dường như biến mất khỏi cuộc sống của anh. Cô vốn dĩ là đã từng tồn tại nhưng tại sao bây giờ anh cảm thấy cô xa quá, xa đến mức bàn tay anh cũng không thể với tới. 
Lần đầu tiên anh đau đến vậy, đau đến mức trái tim như ngừng đập. Du Kinh đứng mãi ở nơi đó, nhìn theo bóng dáng cô đã khuất dần. 
Sóng gió chẳng tha cho bình yên, ở nơi đó cô cũng chẳng vui vẻ hơn là bao. Bước lên xe, nụ cười trên môi cô đã tắt. Nụ cười chỉ để diễn cho anh nhìn, mong rằng anh có thể từ bỏ cô. Sở Hạ tay nắm chặt lấy vô lăng, cố gắng nhấn ga rời đi nhanh nhất có thể. 
Khi đã cách xa Du gia cô mới dám dừng lại. Dừng lại trước một khu công viên mà ngày trước hai người từng đi dạo, nhìn thấy quán ăn quen thuộc với ly nước gợi những điều xa xôi đã cũ. Nơi đây vẫn như vậy, vốn dĩ vẫn là như thể. Chỉ có điều cô và anh đã không còn cơ hội. 
- Du Kinh, em phải làm sao đây? Em phải làm sao mới đúng đây? 
Cô gục đầu xuống vô lăng, nước mắt không 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doc-quyen-chiem-huu-lao-dai-cuong-si-co-vo-hop-dong/3036443/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.