Chúng ta hãy cùng với lời kể của Diệp Tử Phi trở về với ngày xảy ra sóng thần mười tám năm về trước.
Trong lúc hầu hết mọi người trên đảo đang ngủ say, một tai họa ngập đầu đã ập đến với họ, nước biển lạnh như băng nhấn chìm từng mảng từng mảng cácthôn xóm, hàng ngàn người dân trên đảo còn chưa kịp hiểu đã xảy rachuyện gì, thì ngọn lửa sinh mệnh của họ đã bị dập tắt một cách khôngthương tiếc. Những người may mắt thoát khỏi kiếp nạn lần này chủ yếusống ở nơi địa thế khá cao trên đảo, trong số họ thì người cuộn mìnhtrên nóc nhà, người thì bám vào những vật nổi trên mặt nước vùng vẫy,lúc này nước biển vẫn tiếp tục dâng cao, bóp chết lòng tin sống sót củahọ. Trong tình hình thiên tai như vậy, sức người tỏ ra vô cùng nhỏ bé,sinh mệnh cũng vô cùng yếu ớt, dường như mỗi người đều bị nỗi sợ hãi làm cho mất hết can đảm, chỉ còn biết run rẩy và cầu khấn sự thương hại của ông trời.
Trước đó một tuần, vợ Vương Thành Lâm vừa mới sinh một đứa con trai. Do có con nhỏ, nên buổi tối người mẹ thường ngủ khôngsâu, điều này đã giúp bà phát hiện ra tình trạng bất thường khi nướcbiển tràn vào thôn làng, bà bèn bế đứa nhỏ cùng cậu bé Mông Thiếu Huykịp thời leo lên nóc nhà, do đó mà thoát khỏi nước biển nhấn chìm tronglúc đang ngủ say.
Vương Thành Lâm đi phố huyện mua đồ dùng chotrẻ sơ sinh, do có việc nên phải ở lại không kịp về trong ngày, nhờ thếmà ông đã thoát nạn.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doc-quy-am/3052732/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.