Hơn 10 giờ sáng, La Phi trở về chỗ trọ. 
Tôn Phát Siêu đã chuẩn bị xong bữa trưa, thấy La Phi về, ông vội chào đonđả từ trong bếp ra: “Chà chà, cảnh sát La Phi, anh đi đâu thế? Làm tôilo lắng suốt đêm… Sao sắc mặt trông chán thế? Không phải đã xảy rachuyện gì đấy chứ?” 
Mông Thiếu Huy nghe thấy có tiếng động, cũngra ngoài sân, tuy không nói gì, nhưng hai mắt nhìn như dán vào anh, ánhmắt chứa đầy vẻ quan tâm. 
La Phi thấy hai người họ tình cảm chânthành, không khỏi có chút cảm động, anh lấy lại tinh thần trả lời:“Không sao, không sao, chỉ là do phát hiện được một vài manh mối nênkhông kịp về nhà nghỉ ngơi thôi.” 
“Cả đêm chưa ăn gì à? Để tôihâm lại cháo buổi sáng cho anh lót dạ cái đã. Giỏi thật, cứ làm như mình đồng da sắt không bằng, sao mà chịu nổi chứ?” Tôn Phát Siêu vừa nói vừa bắt tay vào làm luôn. 
“Cảnh sát La Phi, vừa rồi anh bảo có chútmanh mối? Là cái gì vậy” Mông Thiếu Huy ngồi xuống trước bàn ăn cùng LaPhi, hỏi với vẻ mong đợi. 
La Phi trầm ngâm giây lát: “Thế này vậy, em cứ vào phòng đi. Lát nữa anh gặp, mình nói chuyện tỉ mỉ hơn.” 
Mông Thiếu Huy gật đầu, đi vào phòng. Lát sau, Tôn Phát Siêu đã đem ra mộtbát cháo khoai lang nóng hổi, La Phi húp một hơi cùng với dưa muối, cảmthấy như có một luồng khí ấm lan tỏa khắp thân người, thể lực cũng hồiphục rất nhiều. 
La Phi không trả lời ngay câu hỏi của Mông ThiếuHuy, một phần 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doc-quy-am/3052706/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.