Chương trước
Chương sau
Mưa nhiều ngày như vậy rốt cuộc đã ngừng, cả bầu trời xám xịt.

Sáng sớm Đại Niếp thức dậy rửa mặt, sau đó đến phòng bếp lĩnh cơm sáng.

Dọc theo đường đi hạ nhân đi lại rất nhiều, nhưng đều đối với nàng làm như không thấy, chỉ có một hai người chú ý tới nàng, liếc nhìn nàng bằng ánh mắt quỷ dị một cái rồi thôi.

Đại trạch Tiêu gia rất lớn, nhưng lớn như thế nào nàng cũng không biết được. Cho dù đời trước nàng thành Tiêu gia Tiêu Cửu Nương, nàng cũng không đi dạo xung quanh nên không biết được.

Lúc này nàng đang sống ở một nơi ở phía Tây bắc của Tiêu gia, chỗ này là một đại viện có diện tích cực kỳ lớn, được gọi tên là Linh Viện.

Linh Viện, có nghĩa như tên, phần lớn người ở đây đều là các ca cơ.

Đại Tề thừa kế di phong của tiền triều Cựu Đường, những nhà có một chút tiền đều dưỡng nô theo phong trào, càng không cần nói đến Tiêu gia là thế gia từ tiền triều đến bây giờ. Không chỉ dưỡng nô, mà còn dưỡng không ít ca cơ phục vụ cho vui chơi giải trí, tất cả ca cơ này đều có tài nghệ trong người, không những biết ca, múa mà mỗi người đều có bộ dạng xuất chúng.



Cái gọi là Linh bất quả chỉ là xưng hô bên ngoài, đối với một số hào môn thế gia mà nói, nhưng ca cơ này còn có tác dụng khác, đó chính là kỹ.

Khoảng cách giữa linh và kỹ, chỉ là một tầng sa mỏng, cách nói này cũng không quá.

Ở Linh Viện con hát cũng phân làm ba, bảy loại, tài nghệ cao đứng thứ nhất thì gọi là cơ.

Giống như Nguyệt Cơ vốn nhờ tài múa siêu quần, được gọi là cơ, người đẩy Đại Niếp làm đầu nàng bị thương tên là Vân Cơ cũng như vậy.

Ở Linh Viện, người có thể được gọi là " cơ", là ở địa vị cao nhất. Chi phí ăn mặc một ngày đều tốt, cao, bên người còn có tỳ nữ hầu hạ.

Đương nhiên cũng có người ngoại lệ, đó là Nguyệt Cơ.

Nàng giống như mặt trời sắp lặn. Hiện giờ Nguyệt Cơ đã sớm không đảm đương nổi cái xưng hô " cơ" này, nếu không phải vì nàng và Tiêu ngũ lang quân có một tầng quan hệ như vậy, lại vì Ngũ lang quân sinh hạ một đôi song sinh nhi nữ, trong lòng tất cả mọi người ở Linh Viện đều biết rõ như vậy, phỏng chừng Linh Viện đã sớm dung không được cái bệnh lao này.

Đây cũng là nguyên nhân vì sao sẽ có người dùng ánh mắt khác thường nhìn Đại Niếp, là huyết mạch Tiêu gia, lại con gái của tiện nô không có một chút ánh sáng.

Đại Tề thừa kế di phong của tiền triều Cựu Đường, luật pháp và quan niệm thế tục cùng Cựu Đường không khác mấy. Hôn nhân của Đại Tề thực hiện chế độ một vợ một chồng, kỳ thật đây cũng là chế độ một chồng một vợ nhiều thiếp. Luật pháp Đại Tề quy định hào môn quý tộc quan liêu trừ chính thê, đều có quy chế nạp thiếp, cũng không phải muốn nạp thiếp là có thể nạp được. Đầu tiên hạn chế về nhân số, kiểu như quan viên nhất phẩm có thể nạp mười người thiếp, quan nhị phẩm thì có thể nạp tám người, nhưng đến cấp bậc thấp nhất là quan thấp, bát phẩm thì chỉ có thể nạp một người. Mặt khác gia thế của thiếp thất phải trong sạch, có thể gọi là lương dân.

Tiện nhân không thể nạp về, đây là luật pháp Đại Tề quy định, cũng là vì bảo hộ cấp bậc xã hội nghiêm khắc. Luật Đại Tề quy định: " lấy thiếp về làm vợ, lấy tì làm thiếp giả, độ một năm rưỡi, còn lại là ngoại thất"; " nô tì tiện nhân, luật so với vật nuôi"; " nô tỳ cũng là tài sản, tức là tùy chu xử phạt". Hay nói cách khác, nô tì hoàn toàn không có quyền lợi nhân sinh, hoàn toàn là vật sở hữu của chủ thấp kém nhất là " tiện dân".

Trong đó nô tỳ phân làm quan nô và tư nô, thời trẻ lúc Nguyệt Cơ chưa vào đại môn Tiêu gia, ở trong Giáo Phường Tư là một quan nô. Sau chuyển từ quan sang tư, thành Tiêu gia tư nô.

Mà trong luật pháp của Đại Tề, chưa có luật quy định hài tử sau, toàn thuộc con ngoài giá thú. Con ngoài giá thú không được luật pháp bảo hộ, cũng không có một chút quyền thừa kế gì cả. Đặc biệt là hài tử do nô tì sinh ra " Cập sinh sản đông đúc giả, vị tì sản tử, mã sinh câu linh tinh". Nô tì sinh hạ hài tử, nếu không được chủ nhân thừa nhận, liền thuộc giống như mẹ.

Mà Đại Niếp và Tiểu Niếp đều như nương, đến nay vẫn không danh không phận.

Đây cũng là lý do tại sao Đại Niếp đi lại ở Linh Viện sẽ có những ánh mắt khác thường nhìn nàng.

Ở Tiêu gia những người giống như nàng có huyết mạch và thân phận thấp hèn không phải không có, nhưng cuộc sống đa số đều tốt hơn mẫu tử ba người các nàng. Ít nhất thân phận so với nô tì cao hơn, không phải lo ăn uống, chỉ là không lên được mặt bàn.

Ở Tiêu gia nô tì tò mò về nguyên nhân rất nhiều, nhưng đều bị các vị " tiền bối" cảnh cáo, cho đến nay nó thành một đề tài làm cho người phải kiêng kị, mỗi người đều biết bổn phận, nên nói những điều cần nói. Thậm chí ngẫu nhiên cũng có vài người ngầm làm khó dễ với ba mẫu tử nàng một chút, bởi vì họ biết chỉ cần nháo lên, sẽ có người can thiệp vào.

Đặc biệt mấy năm gần đây thân mình Nguyệt Cơ càng ngày càng không tốt, loại sự tình này càng ngày càng nghiêm trọng, ngầm mờ ám, nếu không phải vì Đại Niếp không phải là người dễ bắt nạt, mẫu tử ba người các nàng phỏng chừng đến cơm chả có mà ăn.

Một đường đi đến phòng bếp ở Linh Viện, Đại Niếp vừa mới bước vào, toàn bộ phòng bếp liền yên tính lại.

Các loại ánh mắt kỳ quái nhìn vào, có khinh thường, có chán ghét, có chế giễu, hỗn loạn.

Đại Niếp không nói một lời, đi đến cái ngăn chứa cái hộp đồ ăn của mình, mở ra phát hiện chén bát bên trong đều vỡ.

Nàng trầm mặc một cái chớp chớp mắt, đem hộp đồ ăn xách ra ngoài, đổ chén bát vỡ bên trong ra, sau đó lại cầm hộp đồ ăn quay lại phòng bếp.

Trong phòng bếp thật an tĩnh, vài người vú già làm tạp vụ trông như rất bận rộn, kỳ thật dư quang khóe mắt đều đặt trên người Đại Niếp. Mà ở bên cạnh một vú già đang lấy đồ ăn, là một tỳ nữ mặc áo lục trang điểm rất tinh xảo, ánh mắt cười nhạo và ác ý liếc xéo Đại Niếp.

Tên của tỳ nữ áo lục này là Hồng Lụa, là tỳ nữ bên người vũ cơ Vân Cơ.

Thấy tình hình không khí quỷ dị này, Đại Niếp liền biết hộp đồ ăn của nàng có bộ dáng như vậy là do Hồng Lụa làm, tất nhiên là cũng rõ vì sao cô ta lại làm như thế.

Mấy ngày trước Đại Niếp vì đụng trúng đầu mới trọng sinh trở lại. Đối với ký ức hồi nhỏ, bởi vì cũng nhiều năm rồi nên thấy chút mơ hồ, nhưng đại khái là cũng nhớ rõ là Vân Cơ vẫn luôn đối đầu với nương nàng.

Sau khi nương nàng thân mình suy sụp, không thể khiêu vũ, không thể lấy thân phận là vũ cơ xuất hiện ở tiệc chiêu đãi khách nhân của Tiêu gia, Vân Cơ liền nhiều lần lầm khó dễ, các loại thủ đoạn nhỏ ám phùng không dứt, phái con hát theo Vân Cơ với những hạ nhân nịnh bợ lấy lòng, tự nhiên cũng cùng chung một kẻ địch.

Nguyệt Cơ tính tình nhu nhược, đều né tránh mũi nhọn nhưng Đại Niếp chưa bao giờ là người nhẫn nhịn chịu đựng. Có thể là thân phận với hoàn cảnh sinh sống từ nhỏ, hơn nữa nương nàng và muội muội đều nhu nhược, vì vậy khi còn nhỏ tính cách của Đại Niếp đã rất dữ dằn. Bên ngoài thoạt nhìn trầm mặc ít nói, nhưng nếu ai chọc nàng, vậy chờ bị trả thù đi. Hơn nữa nàng rất có tâm cơ, chọc không được, vậy thì nàng né tránh, nhưng nàng sẽ mang thù lâu, nhớ kỹ lâu lâu dài dài, một khi nàng tóm được cơ hội, nàng sẽ trả lại gấp mười gấp trăm lần.

Chung quy là vẫn còn nhỏ, mấy ngày trước đây Đại Niếp trộm luyện vũ ở Tư Nhạc Các, bị Vân Cơ phát hiện. Vân Cơ châm chọc nàng, lại châm chọc Nguyệt Cơ là quỷ bênh lao, sống không được lâu, làm cho Đại Niếp tức giận. Nàng không quan tâm hướng tới Vân Cơ đụng đầu, ai ngờ không làmVân Cơ bị thương, ngược lại còn bị Vân Cơ đẩy ngã.

Sau khi sự việc xảy ra, vú già Mạc Đại Nương quản sự Linh Viện sợ bị nháo to phiền phức, liền thỉnh đại phu xem cho Đại Niếp, sau trấn an mẫu tử Nguyệt Cơ, cũng dạy bảo Vân Cơ, sự việc này mới tính cho qua.

Bất quá ngoài mặt thì như vậy, nhưng không, Hồng Lụa vì giúp Vân Cơ hết giận, liền lén lút đập nát chén bát dùng bữa của mẫu tử Nguyệt Cơ, trả thù.

Nguyệt Cơ bệnh nặng đã lâu, lại có tật hay ho, mọi người ghét bỏ, cho nên bộ đồ ăn này đều là tự chuẩn bị riêng. Bộ chén bát này là do Đại Niếp nhặt lại đồ bỏ của người khác mà chắp vá lại, cái này bị đập vỡ, vậy việc ăn cơm của mẫu tử nàng sẽ là vấn đề lớn. Tuy là vẫn có thể tìm quản sự phòng bếp xin lại mấy thứ, chỉ là vẫn không tránh được việc phải nhìn sắc mặt người khác kiêm bị người ghét bỏ.

Mà sở dĩ sau khi lãnh đồ ăn Hồng Lụa không muốn đi mà còn lưu lại phòng bếp, là muốn xem Đại Niếp bị chê cười, sau đó đi nói cho Vân Cơ hết giận.

Một chúng vú già trong bếp này đều biết trong đó có mâu thuẫn, chỉ là Vân Cơ được chủ nhân trên đó sủng ái, lại ở nơi Linh Viện nhỏ bé này, tự nhiên là không ai muốn cùng cô ta đối đầu, càng không muốn khó xử cô ta. Đặc biệt đối phương lại là mẫu tử ba người Nguyệt Cơ, ba người luôn bị bỏ qua sự tồn tại.

Đại Niếp sẽ làm thế nào đây?

Mọi người đều rất hiếu kỳ.

Ở Linh Viện ngốc lâu nên bọn hạ nhân đều biết Đại Niếp này không phải là người hiền lành gì, trước kia trong phòng bếp này cũng không phải không có người làm khó nàng, nhưng Đại Niếp tuổi nhỏ lại miệng ác, không phải đem người tức ngất đi, thì cũng là nháo khóc la lối, nháo đến mọi người đều tới chế giễu.

Một đứa trẻ tóc trái đào, một người thì là người lớn, như thế nào cũng tựa như diễn trò khôi hài giữa ban ngày, nhiều lần như vậy ai nguyện ý làm việc vui cho người khác, đương nhiêu đều thu liễm.

Tất nhiên là cũng có người ngầm mắng Đại Niếp lưu manh, thật là cái tiện loại do tiện nhân sinh. Cũng có người buồn bực mắng trước mặt, Đại Niếp liền trước mặt mọi người làm to chuyện ra, ngày thứ hai người nọ liền bị bán ra ngoài.

Nguyệt Cơ là tiện nhân thì đúng, Đại Niếp xác thực cũng là tiện loại do tiện nhân sinh, nhưng đừng quên nàng còn có phụ thân họ Tiêu, tuy rằng không được phụ thân thừa nhận, nhưng chung quy đấy cũng là huyết mạch Tiêu gia. Việc này không cần báo lên, vú già quản sự tự nhiên kiêng kị mà xử trí, quy củ Tiêu gia trước nay đều nghiêm cẩn, việc không nên xúc phạm thì cũng không xúc phạm được. Có thể làm quản sự ở đại trạch này, không thể thiếu một hai đối thủ, không xử trí người vi phạm quy củ, bị người nói là bao che chính mình cũng bị khiển trách.

Xét thấy vậy, người Linh Viện hơi chút sáng suốt liền biết Đại Niếp là người gan to không dễ bắt nạt, nếu làm khó dễ cũng chỉ làm ngầm không để người khác bắt được tay chân. Sự tình trước kia Vân Cơ và Đại Niếp nháo ra, làm cho trên dưới Linh Viện chê cười không ít, cử động của Hồng Lụa hôm nay, càng làm thỏa mãn tâm tình xem diễn.

Xem náo nhiệt không phải tội lớn, dù sao cũng không phát sinh trên người mình, đây là bệnh chung của mỗi người.

Đại Niếp đi thẳng đến chỗ Hồng Lụa, Hồng Lụa thấy hành vi quái dị của nàng, đã muốn tránh đi nhưng lại cảm thấy mất mặt, chỉ có thế trừng mắt nhìn nàng đi gần đến nàng một bước lại một bước. Cô ta cho rằng mình bảo toàn được mặt mũi, kỳ thật ngay từ đầu hành động tựa như muốn tránh đi, đã sớm làm cho đám người vây xem ở đây cười thầm trong lòng.

Đại Niếp đến trước mặt Hồng Lụa, nhàn nhạt liếc cô ta một cái.

Người khác bất giác, chỉ có Hồng Lụa trong nháy mắt cả người cứng đờ lại, một cỗ hàn ý từ dưới chân hướng tới ót. Đây không phải là lần đầu tiên Hồng Lụa đối đầu với Đại Niếp, nhưng đây là lần đầu tiên nhìn thấy ánh mắt đáng sợ của Đại Niếp như vậy, nàng không biết hình dung cảm giác bản thân mình như thế nào, chỉ cảm thấy mình như bị cái gì đáng sợ nhìn chăm.

Thừa dịp Hồng Lụa đang phát ngốc, Đại Niếp đoạt đi đồ ăn ở trong tay cô ta.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.