Thấy tình hình vậy, tất cả mọi người đều ngây dại.
" Ngươi đứa nhỏ này!" Mạc Đại Nương lắc đầu thở dài, dậm dậm chân, " Thôi thôi, các ngươi chờ." Nói xong liền chạy vội ra ngoài.
" Đại Niếp, con sao phải khổ như vậy chứ!"
Nhu Cơ vọt lại, vội vàng lấy cái khăn trong tay áo đè lên trán Đại Niếp.
" Nhu di, con không sao, không làm vậy, bà ta sẽ không mời đại phu."
Nhu Cơ cũng không biết nói gì mới tốt, nàng tất nhiên rõ ràng vì sao Đại Niếp phải làm vậy. Nói trắng ra thì Nguyệt Cơ là tiện nhân, người khác ước gì nàng ấy chết. Nhưng Đại Niếp thì thân phận không giống, chẳng những nàng thân phận đê tiện, thậm chí sinh ra không nhìn thấy phụ thân, nhưng tóm lại nàng là huyết mạch Tiêu gia.
Tiêu gia đối với nàng không quan tâm, nhưng ai biết được cả đời này Tiêu gia sẽ như vậy, nếu không hỏi đến thì tốt, nhưng nếu có một ngày hỏi đến thì sao? Đây cũng là lý do tại sao rất nhiều người ở Linh Viện đối với nàng kiêng kị, họ sẽ chỉ làm khó dễ nàng ở một số địa phương, nhưng không dám trắng trợn táo bạo làm. Cấp bậc chủ tớ của Đại Tề nghiêm khắc, nô tỳ hạ đẳng thì vô pháp xoay người, nhưng không ai dám nói Đại Niếp huyết mạch Tiêu gia cũng vô pháp xoay người, không ai dám đi đánh cuộc cái không có khả năng kia.
Đặc biệt Đại Niếp làm đến một cái cớ tốt, đây mới là lý do vì sao Mạc Đại Nương dễ dàng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doc-phu-khong-hoan-luong/2757886/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.