Ngày kế, màn đêm buông xuống.
Đại Niếp lặng lẽ cầm một bao đựng vài đồ đạc, tránh đi đám người Linh Viện, rẽ bảy tám qua vòng đi vào một ngách ở phía đông Linh Viện cạnh tường vây.
Nơi này rất yên tĩnh, là góc khuất của Linh Viện, ngày thường chỉ có một đồng đồ vật linh tinh, rất ít người đến địa phương này.
Đại Niếp cẩn thận quan sát bốn phía, thấy không có ai mới dựa người đẩy một cái tủ cũ nát thiếu một chân cạnh tường vây dịch ra. Sau khi dịch chuyển, chỉ thấy góc tường có cỏ dại mọc thành cụm, một cái lỗ chó nửa mở nửa đóng do bị những cỏ dại che mất.
Cái lỗ chó này cũng không lớn, nhưng vì Đại Niếp còn nhỏ tuổi, lại tập múa từ nhỏ xương cốt mềm nên có thể chui qua được. Đây là bí mật từ khi còn nhỏ trong lúc chơi đùa nàng phát hiện được, đời trước nhờ có lỗ chó này mà giúp nàng được không ít việc.
Đại Niếp đưa tay vào xem xét, sau đó đẩy cái bọc qua, rồi bò qua.
Cái lỗ chó này thông với một nơi hẻo lánh trong nội môn Tiêu phủ, ở Linh Viện ngày đêm đều có người trông coi, bên trong cũng không có người có thể tự ý ra vào, càng không nói đến Đại Niếp có thể ra vào được, vì vậy muốn ra khỏi Linh Viện thì phải tìm một lối tắt.
Tiểu Niếp nói cũng không sai, xác thực nàng là một người vô tâm vô phế, nàng muốn tế bái Nguyệt Cơ nhưng cũng không chỉ đơn thuần vì cái lý do
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doc-phu-khong-hoan-luong/2757882/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.