Chương trước
Chương sau
Edit: Ớt Hiểm

Ba người An Nguyên Chí đi rồi, Thượng Quan Dũng ngồi lại thêm một lát rồi mới lấy tiền đặt lên bàn xong rời đi. Chủ quán ra tiễn khách, cầm lấy tiền trên bàn, không quên với theo bóng dáng Thượng Quan Dũng nói: “Khách quan đi bình an, lần sau lại đến nha!”

Thượng Quan Dũng đi từng bước hướng về phía người mà Viên Nghĩa nhắc đến, nhưng dien.dan.lequydon không nhìn thẳng vào tên đó, mà chỉ làm bộ giống như từ nơi này rời đi.

Nam tử mặc áo tang này thấy Thượng Quan Dũng đi về phía mình, liền muốn chạy nhưng không kịp, sau đó thấy bộ dáng Thượng Quan Dũng có vẻ là không chú ý tới hắn, nếu hắn quay đầu chạy, chẳng khác gì nói cho Thượng Quan Dũng biết là hắn có vấn đề. Tên này đứng bên mép đường, không làm gì, giả vờ như đang đợi ai đó.

Thượng Quan Dũng đi qua mặt hắn, rất nhanh liền quẹo vào một ngõ nhỏ khác.

Tên này tiếp tục theo dõi, sau khi đợi một lát, cũng bước theo vào ngõ nhỏ đó, lại không nghĩ rằng mới bước vào được vài bước, đang tìm hướng đi của Thượng Quan Dũng, liền cảm giác được sau lưng có người đặt chủy thủ lên phần eo của hắn.

“Không muốn chết thì đừng động đậy!” Thượng Quan Dũng nói bên tai tên này: “Nói! Ai sai ngươi tới?”

“Ngươi, ngươi là ai?” Tên này tựa hồ bị Thượng Quan Dũng làm cho sợ tới mức suýt ngất đi, run rẩy nói: “Nhận, nhận nhầm người hả?”

“Còn giả bộ, ngươi muốn chết!” Chủy thủ trong tay Thượng Quan Dũng tăng thêm vài phần lực đạo.

Tên này chỉ cảm thấy phần eo đau nhói, dự đoán là chủy thủ trong tay Thượng Quan Dũng đã đâm vào thịt, “Dưới chân thiên tử, ngươi dám giết ta sao?”

“Nhà cũng đã không còn, ta còn cái gì không dám làm?” Thượng Quan Dũng nói với tên này: “Nói ra một cái tên, ta liền cho ngươi một con đường sống.”

“Ngươi đúng là một vị tướng quân,” tên này đột nhiên nở nụ cười, nói với Thượng Quan Dũng: “Nhưng so với chủ nhân của ta, ngươi bất quá cũng chỉ là một thảo dân!”

“Chủ nhân của ngươi là ai?” Thượng Quan Dũng vội vàng hỏi.

Viên Nghĩa từ trên bức tường phía bên phải hai người nhảy xuống, dùng tay bóp dưới cằm tên này, nói với Thượng Quan Dũng: “Trong miệng hắn có cất giấu độc, tướng quân hỏi hắn như vậy, ngoài việc nhìn hắn chết thì chuyện gì cũng không tra được!”

Tên này bị Viên Nghĩa bóp cằm, lúc này dường như mới hoảng hốt, chợt vùng vẫy, đưa thân mình hướng về phía chủy thủ trong tay Thượng Quan Dũng mà nhấn tới.

Thượng Quan Dũng thu chủy thủ trở về, vết đâm lúc nãy không sâu lắm, nhưng phần eo của tên này cũng lập tức chảy máu.

“Giết người…” Tên này bị Viên Nghĩa giữ chặt cằm mà còn cố kêu lên.

Viên Nghĩa nói với những người đi qua đang vây quanh họ: “Bọn ta đòi nợ, việc này không liên can tới các vị!”

Cuối cùng những người muốn lại xem đều tránh ra, thiếu nợ trả tiền là việc thiên kinh địa nghĩa, người cho mượn nợ và người thiếu nợ trời sinh ra đã là oan gia, sự tình như vậy bọn họ không quản được.

“Vẫn là tìm một nơi thẩm tra lại hắn đi!” Viên Nghĩa nói với Thượng Quan Dũng.

Thượng Quan Dũng gật đầu, giơ chân đạp mạnh một phát vào khủy chân của tên này, trực tiếp làm gãy hai chân của hắn.

Tên này một tiếng rên cũng không kịp kêu, lập tức bất tỉnh.

Viên Nghĩa đối với một cước tàn nhẫn này của Thượng Quan Dũng cũng là để vào mắt, tử sĩ bọn họ giết người không thương tiếc, nhưng cũng chưa từng dùng một cước đá gãy hai chân của người khác.

Thành kinh đô có rất nhiều ngõ tắt nhỏ, Viên Nghĩa khiêng tên này, đi theo Thượng Quan Dũng cùng tìm một hẻm sâu, vào một nhà mà chủ đang đi vắng.

Viên Nghĩa quăng tên này xuống đất. Thượng Quan Dũng lại lấy chân đạp lên cái chân gãy của tên này.

“A!” Tên này kêu thảm thiết một tiếng rồi đau đớn tỉnh lại.

“Chủ nhân của ngươi là ai?” Thượng Quan Dũng hỏi.

Tên này đau đến mức cắn nát cả môi, mà vẫn không rên một tiếng.

Viên Nghĩa lấy từ trong túi áo ra một cái bình nhỏ, mở nắp bình ra, lấy một ít bột phấn màu nâu rắc lên vết thương trên chân tên này.

Tiếng kêu thảm thiết của tên này từ trong cổ họng bắt đầu phát ra, chỗ xương bị gãy giống như có lửa đốt, xương cốt như là hòa tan vào nhau, loại đau đớn này phàm là người sống khó có thể mà chịu thấu, “Ta có thể khiến cho xương cốt toàn thân của người đều nát hết, nhưng ngươi lại còn có thể sống thêm được mười năm nữa”, Viên Nghĩa nói với tên này: “Nếu không muốn sống như vậy, tốt nhất ngươi nên nói thật đi!”

“Ta, ta nói, ta giống vầy, giống vầy sao mà sống được!” Tên này lăn lộn trên đất mà gào lên: “Ta còn, ta còn có người nhà, người nhà ta cũng thế, cũng là không sống được!”

“Ngươi không nói, ta cũng giết hết người nhà của ngươi!” Thượng Quan Dũng lạnh lùng nói: “Ta sẽ đưa thi thể của ngươi tới quan phủ, ai đi nhận xác của ngươi, thì nhất định là người nhà!”

“Ta, ta với ngươi không thù không oán!”

“Chủ nhân của ngươi giết cả nhà ta, ngươi và ta không thù không oán ư?”

Tên này trầm mặc một hồi, cuối cùng không chịu được sự đau đớn đục khoét xương cốt, liền đập đầu xuống đất, tự tìm cho mình một sự giải thoát.

Viên Nghĩa một cước đá tên này văng tới nằm trước mặt Thượng Quan Dũng.

“Chủ nhân của ngươi là ai?” Thượng Quan Dũng vẫn là hỏi câu này.

Tên này đã nói không ra tiếng, ngay cả hô hấp cũng rất yếu ớt.

Xem bộ dạng hắn chắc là chống đỡ không được bao lâu, Thượng Quan Dũng không ngại đợi thêm một hồi nữa.

Lúc này Viên Nghĩa lắng tai nghe ngóng bên ngoài xong, nhìn Thượng Quan Dũng nói nhỏ: “Ở ngoài đang có người đi về phía chúng ta.”

“Là đồng bọn?” Thượng Quan Dũng nhìn người đang nằm trên đất rồi hỏi Viên Nghĩa.

“Có thể đúng, mà cũng có thể là không”, Viên Nghĩa nói: “Cách chúng ta càng ngày càng gần.”

“Tên này sẽ không chỉ một mình đi theo chúng ta”, Thượng Quan Dũng nói tới đây, đưa chân đá tên này ngất đi, nói với Viên Nghĩa: “Để xem là ai tới cứu hắn.”

Hai người mới vừa từ sân viện trốn vào trong nhà thì một nam nhân thân mang bố y màu xám trèo tường vào. Đứng ở mép tường một lúc, sau khi thấy không có ai, liền bước tới tên đồng bọn đã ngất đi ở trước mặt, ngồi xổm người xuống thử hơi thở của hắn xong, lại nhìn qua vết thương, sau đó đứng lên, không chút do dự giơ tay chém đứt cổ tên này.

Đợi sau khi tên giết người này trèo tường rời khỏi, Viên Nghĩa nói nhanh với Thượng Quan Dũng: “Ta đi theo hắn, tướng quân ở khách điếm đợi tin tức của ta”, rồi cũng trèo tường mà đi, thân thể nhẹ như chim.

Thượng Quan Dũng nhìn thoáng qua người chết trong sân, rồi cũng trèo tường rời đi.

Vào ban đêm, người thợ thủ công trở về nhà, thấy trong sân có người chết, liền cuống quít báo quan. Quan phủ tới nghiệm thi, nhặt xác, tra án, làm cho mọi nhà trong hẻm nhỏ này cũng lo lắng đề phòng cả đêm.

Lúc Thượng Quan Dũng ra khỏi hẻm nhỏ, trước hết liền tới trước cửa hoàng cung, muốn trình lên tấu chương của Chu Nghi. Tuy biết rõ tự mình diện thánh thì khả năng không lớn, nhưng Thượng Quan Dũng vẫn cứ đợi trước cửa lớn của hoàng cung một thời gian, sau đó có hai đại nội thị vệ ra đuổi người, xem ra đúng là không có cơ hội, Thượng Quan Dũng mới bỏ đi, quay về khách điếm.

Khánh Nam ngồi trên bậc cửa của khách điếm, thấy Thượng Quan Dũng trở về liền hỏi: “Nguyên Chí không cùng ngươi về sao?”

Thượng Quan Dũng cũng ngồi xuống bậc cửa, nói: “Bây giờ hắn và chúng ta ở chung một chỗ sẽ không an toàn.”

“Ta thích tính cách của hắn”, Khánh Nam nói: “Lão Tử nói “không hiếu kính đầu”, giờ nương và tỷ tỷ không còn, hắn cũng chỉ còn mỗi tỷ phu ngươi.”

Thượng Quan Dũng nói: “Ta sẽ không bỏ mặc hắn.”

“Em vợ của đại ca, thì cũng chính là huynh đệ của chúng ta”, Khánh Nam nói: “Chúng ta về sau đối xử tốt với nhau.”

“Các huynh đệ khác đâu?” Thượng Quan Dũng nhìn quanh khách điếm, phòng ốc vắng vẻ, tiểu nhị thì bò ra quầy mà ngủ gật.

“Ta kêu bọn họ ra ngoài thành trước, ta ở đây đợi đã nửa ngày, không thấy được một kẻ thù nào tới cửa”, Khánh Nam chống đao trong tay nói: “Đám người kia biết chúng ta muốn báo thù nên không dám tới ư?”

Có một tên đi theo chúng ta đã bị ta và Viên Nghĩa tóm được”, Thượng Quan Dũng kể: “Viên Nghĩa đã đi tra xem chủ tử của hắn là ai, chúng ta chờ một lát là có thể biết chủ tử của những tên này.”

“Viên Nghĩa?” Khánh Nam hỏi: “Là một trong hai người đi chung với Nguyên Chí à? Hai người họ có lai lịch thế nào?”

Thượng Quan Dũng không nói với Khánh Nam lai lịch của Viên Nghĩa cùng Viên Uy, tử sĩ không phải là nô tài, huống chi là tử sĩ thân phận đào nô, Viên Nghĩa, Viên Uy sẽ không muốn có quá nhiều người biết lai lịch của bọn họ, “Là bằng hữu của Nguyên Chí”, Thượng Quan Dũng nói với Khánh Nam: “Cùng hắn đi tòng quân.”

“Bằng hữu?” Khánh Nam buồn cười nói: “Hai người kia kêu Nguyên Chí là thiếu gia gì đó mà?”

Thượng Quan Dũng không trả lời được câu hỏi này của Khánh Nam, chàng với người huynh đệ này luôn luôn không lừa gạt lẫn nhau, “Tuy thấy hắn cùng thái sư ầm ĩ thành như vậy, nhưng sự thật hắn vẫn là Ngũ thiếu gia của An phủ mà”, cuối cùng Thượng Quan Dũng nói với Khánh Nam: “Chắc là hai người kia có nhận ân huệ của Nguyên Chí.”

“Là có xuất thân tốt hơn so với những người hỗn tạp chúng ta, đúng không?” Khánh Nam nhìn Thượng Quan Dũng cười: “Ta cũng không biết là ân huệ gì, mà khiến hai người họ trung thành và tận tâm bên cạnh.”

Thượng Quan Dũng nhìn người qua lại trên đường, cùng Khánh Nam “Ừ” một tiếng.

Khánh Nam nghĩ đuổi theo Quan Dũng hỏi, chàng sẽ không tiếp tục nói dối gạt hắn, vừa nãy nói những lời kia, khóe mắt chàng liền có chút nheo lại, nhưng cuối cùng Khánh Nam nghĩ, vẫn là quên đi. Người đại ca này của hắn không thích gạt người, không nói sự thật nhất định là có khổ tâm, hắn hà tất tại thời điểm này một hai phải hỏi cho ra sự thật chứ? Khánh Nam không biết, từ khi Thượng Quan đại ca của hắn gặp Tín vương kia đến nay, việc này cần phải dối người, liền từng bước một học cách nói dối, mặt vẫn không đổi sắc, biến lời nói dối này trở thành nói thật.

Thượng Quan Dũng cùng Khánh Nam ngồi trên bậc cửa trước, ngồi hai canh giờ mới thấy Viên Nghĩa tới.

“Chúng ta vào trong rồi nói”, Khánh Nam đứng lên, dậm dậm bàn chân đã ngồi tới tê rần, nói nhỏ: “Tới canh giờ này mẹ nó vẫn không đợi được đám tôn tử kia, ta nghĩ hôm nay bọn chúng sẽ không đến.”

Tiểu nhị ở đại sảnh thấy hai ông “thần giữ cửa” rốt cuộc cũng chịu dời ổ, thở dài một cái, hai cái bản mặt u ám như “hung thần” này ngồi ở cửa thì ai còn dám đi vào khách điếm của bọn họ nữa chứ? Ông chủ nhận mấy người này cũng chỉ muốn làm ăn kiếm chút tiền, hai ngày này là không biết lời hay lỗ đây.

Viên Nghĩa vừa vào phòng liền nói với Thượng Quan Dũng: “Ta thấy nơi tên đó đến là Lâm phủ.”

Thượng Quan Dũng hỏi: “Lâm phủ là nơi nào?”

Viên Nghĩa trả lời: “Phủ này nhìn không lớn lắm, ta hỏi thăm một chút thì biết đó là phủ của Thống lĩnh đại nội thị vệ Lâm Chương.”

“Lâm Chương là phó thống lĩnh”, Khánh Nam nói: “Ta nhớ rõ thống lĩnh là họ Tô, gọi là Dưỡng Trực gì đó.”

“Đại nội”, Thượng Quan Dũng nói với Khánh Nam: “Xem ra đúng là người trong hoàng thất muốn giết ta.”

Khánh Nam không muốn trước mặt Viên Nghĩa mà nói với Thượng Quan Dũng về Hoàng Hậu, chỉ đập bàn một cái, nói: “Xem ra chúng ta không nên để cho tên khốn đó sống!”

Thượng Quan Dũng hỏi: “Ngươi nói ai là tên khốn?”

“Chính là đại tướng quân đến sau chúng ta đó”, Khánh Nam không nêu thẳng tên của Nhạc an hầu Hạng Tích mà chỉ nói: “Thi thể của toàn gia Tín vương chính là bị tên khốn đó dày vò, người đã chết cũng không chịu buông tha, loại như thế không phải tên khốn thì có thể là cái gì?”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.