Nàng hiện tại không còn chút nội công nào nên cần phải hết sức cẩn thận mới được. Tốt nhất là không nên gây sự với những kẻ trộm cắp đó, việc trước mắt là nhanh chóng tìm đường thoát khỏi nơi quỷ quái này....
Theo như dự đoán của nàng thì ngay sáng ngày mai Cố phủ sẽ diễn ra một màn kịch hay đây.
Thế nên nàng cần nhanh chóng tìm đường về đến phủ trước khi trời sáng mới được.
Nàng mỉm cười ngắm nhìn bàn tay nhỏ nhắn của mình... Phải tới giây phút này nàng mới giám tin đây là sự thật.
Ông trời rủ lòng thương mà cho nàng thêm một cơ hội để sống... thì nàng sẽ phải tiếp tục sống thật tốt. Những đau khổ ở thế giới kia thì hãy để nó lãng quên trong quá khứ đi...
Nàng đưa tay chỉnh lại quần áo thêm một lần nữa... dơ tay xoa xoa mái tóc ướt đẫm của mình... Ánh mắt nàng lại vô tình hướng về phía bức tượng...
Đôi môi màu phớt hồng của bức tượng có nét nhếch quá độ như đang mỉm cười vậy, khiến người nhìn thấy chỉ muốn nhẹ nhàng đặt lên đôi môi ấy nụ hôn...
Cố Mạn Phi đánh bạo đặt lên đó một cái hôn, đôi môi bức tượng tỏa ra một hương thơm kì lạ, thấp thoáng nhẹ nhàng như có như không mà vô cùng dễ chịu.
Nàng vốn chỉ định hôn một cái rồi dời đi ngay, nhưng bị mùi hương này mê hoặc mãi không dứt ra được.
Thật không biết người ta dùng loại ngọc quý gì mà trạm trổ ra bức tượng kì lạ tới vậy. Thoạt nhìn thì giống như ngọc dương phấn thượng hạng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doc-phi-vs-ta-vuong/54429/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.