Tây Môn Hàn đưa mắt ra hiệu cho Tây Môn Ngôn, Tây Môn Ngôn hiểu ý, lên tiếng:
- Công tử, vật này mặc dù là công tử mua được nhưng nó vốn là thần dược... Ngươi nghĩ rằng có thể giữ được vật này trên người mà không xảy ra chuyện sao?
Nếu không phải là một võ lâm cao thủ mà giữ báu vật trong người... khi bị người trong thiên hạ biết được... thì hiểm họa là khôn lường, có thể hi sinh cả mạng sống.
Lời nói của Tây Môn Ngôn có hàm ý là như vậy, một lời đe dọa...
Chàng thư sinh mở to đôi mắt:
- Ý của hai vị điện hạ là, nếu bản thiếu gia mà không bán vật này thì lát nữa ra khỏi đây sẽ bị các người cướp ư?
Tây Môn Ngôn giọng trùng xuống, lạnh băng:
- Bản cung sao có thể làm ra việc như vậy chứ? Nhưng bảo vật xuất hiện động nhân tâm, khó tránh kẻ xấu vì tư lợi mà bất chấp thủ đoạn...
Thư sinh dường như đã bị lời nói của hắn đả thông, thở dài:
- Ngài nói vậy cũng có lí, xem ra ta cũng chỉ có thể nhượng lại cho người khác mà thôi!
Tây Môn Hàn cười vui vẻ:
- Đúng vậy, tiểu công tử, hiểu thời cuộc mới chính là anh tài, vật này ngươi nhất định phải bán ngay!
Thư sinh chậm chạp đứng dậy:
- Ngài nói có lí, nhưng đây rõ ràng là ngươi ỷ quyền thế mà bắt ta phải làm theo ý ngài... Bản thiếu gia có một thói xấu, rất không thích bị người khác đe dọa,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doc-phi-vs-ta-vuong/1960099/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.