Khóe môi nàng khẽ nhếch lên,xoay xoay chiếc vòng trên tay:
- À đúng rồi! Ngươi làm sao không phát sáng nữa vậy? Hỏng rồi? Hay bị ngấm nước nên bong màu rồi?
Thiên Ngoan Ngọc: "...."
Chiếc vòng như đang nghiến răng,nghiến lợi:
- Nữ nhân, không phải chính ngươi muốn bản Ngọc thần phải biến thành đơn điệu như này sao? Hỏng cái gì cơ chứ? Cái gì mà bị ngâm nước nên bong màu? Coi ta là những thứ ngọc rẻ tiền trong thời đại của các ngươi đó sao?
Cố Mạn Phi xoay xoay chiếc vòng thêm chút nữa:
- Thì ra đây là bộ dạng đơn điệu của ngươi, ta lại cứ tưởng rằng ngươi tinh thông thuật biến hình, biến thành một thứ gì đó tuy đơn giản nhưng không mất đi phẩm vị cơ đấy?!
Thiên Ngoan Ngọc "....."
Cố Mạn Phi cũng không thèm để tâm đến Thiên Ngoan Ngọc nữa, tiện tay đút vào tay áo.
- Thiếu hiệp, thứ mà thiếu hiệp cần đã ở đây vậy căn bệnh của Thái tử điện hạ...
Hắc Hồ không nhịn nổi nữa nên cất tiếng hỏi.
Ánh mắt Cố Mạn Phi giờ mới chuyển qua nhìn sắc mặt Tây Môn Gia Khánh, trả lời gọn ghẽ:
- Khó!
Hắc Hồ:"...."
Bàn tay hắn nắm chặt lại, sắc mặt trùng xuống:
- Thì ra ngươi cũng không có cách? Ngươi là đang đùa cợt Thái tử điện hạ?
Cố Mạn Phi cắt ngang, giọng điệu đầy bình thản:
- Ta chỉ nói là khó chứ đâu có bảo là ta không có cách? Chỉ là căn bệnh này đã tồn tại trong người Thái tử khá
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doc-phi-vs-ta-vuong/1960037/chuong-74.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.