Cánh cửa sổ vốn đang đóng im ỉm bỗng mở toang ra, Tây Môn Gia Khánh khuôn mặt lạnh băng đứng sau khung cửa nhìn tên thuộc hạ thân cận của mình:
- Đứng đây nghe rất thoải mái phải không? Có cần vào trong này xem cho rõ không?
Giọng trầm trầm mà lạnh tựa ngàn mũi dao giữa trời đông băng giá.
Mồ hôi lạnh toát ra ướt hết sống lưng áo của Hắc Hồ, vội cúi người:
- Thuộc hạ xin cáo lui ạ!
Nói rồi vội xoay lao đi như bị ma đuổi.
Tất nhiên là hắn cũng không dám đi quá xa,chỉ là đứng đợi ở phía bên ngoài cổng ra vào.
Tây Môn Gia Khánh thấy vậy thì mới đóng cửa sổ, quay người lại thì thấy Cố Mạn Phi đang cầm kim trong tay và nhìn chằm chằm vào mình.
Tây Môn Gia Khánh:
- Ngươi có thể quay mặt đi không?
- Không thể!
Cố Mạn Phi thẳng thừng từ chối.
- Ta còn cần theo dõi công hiệu khi ngài xoa thứ đó lên người.
Tây Môn Gia Khánh cứng đơ người, bắt hắn phải đứng trước mặt người khác mà nắn bóp cơ thể như vậy....
Cố Mạn Phi thấy hắn đứng im không nhúc nhích, khẽ nhíu mày và có chút khó chịu:
- Sao vậy? Xấu hổ ư? Đều cùng là nam nhân, ta lại còn là một đại phu đến để giúp ngài trị bệnh, ngài làm ra vẻ uất ức, liệt nữ như vậy để làm gì? Không phải lo lắng, ta không phải kẻ " đoạn tụ "( ý chỉ nam nhân thích nam nhân).
Tây Môn Gia Khánh:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doc-phi-vs-ta-vuong/1960031/chuong-77.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.