Vị mỹ nhân công chúa ấy nếu như có linh lực thâm sâu khó lường như vậy thì sao có thể chịu ngoan ngoãn như một chú thỏ non cho nàng uy hiếp như vậy được chứ?
- Hay nàng ta cũng là một phế nhân, phế tài như ta?
Cố Mạn Phi rút ra kết luận.
- Chủ nhân, trên thế gian này người bình thường chiếm đại đa số, hoặc ít hoặc nhiều đều có một phần linh lực nhất định, thiên tài và phế tài thì đều rất hiếm gặp, nhất là một phế tài không có chút linh lực nào như chủ nhân đây,chỉ sợ là độc nhất vô nhị trên đời....
Cố Mạn Phi cứng họng... Thật không thể ngờ một phế tài như nàng lại có thể phế tới mức độc nhất trên đời như này...
Đêm đã khuya, Cố Mạn Phi không muốn mất thêm thời gian ở đây nữa, thu dọn một chút rồi định ra về .
Giờ chỉ cần dùng một lần thuật hoán dịch vị nữa là Cố Mạn Phi có thể về tới khuê phòng của mình trong tướng quân phủ.
Bỗng đâu một giọng nói vang lên.
- Đàm Đàm, nàng ở đây... đang luyện công ư?
Tiếng nói phát ra không quá lớn, nhưng trong đêm tối tĩnh mịch như này thì vẫn nghe thấy rõ ràng. Đây là giọng nói của Tây Môn Hàn, cách lãnh cung khoảng vài chục bước chân.
- Đêm nay trăng tròn đầy đặn, bản thánh nữ ở đây hấp thụ chút nguyệt khí mà thôi.
Giọng nói của thánh nữ Thiên Vấn Môn vẫn vậy,lãnh lãnh đạm đạm, nhưng trả lời cũng rất thỏa đáng.
Hai người đứng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doc-phi-vs-ta-vuong/1959999/chuong-93.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.