Cố Mạn Phi khẽ chỉnh lại tóc mái trước mặt mình, cười mà nói tiếp:
- Mạn Phi tất nhiên là không bị sao rồi, Mạn Phi phúc lớn mệnh lớn mà,mà hơn nữa ông trời có mắt, toàn vào những thời điểm quan trọng mà để cho Mạn Phi hóa giải được nguy hiểm, ý nương nói xem có đúng vậy không?
Lãnh Hương Ngọc: "...."
Trong lòng bà ta dù đang tức muốn ói máu nhưng lại không biết phải nói thế nào cho đúng? Nên đành nói bừa câu ứng phó cho qua truyện:
- Đúng vậy! Đúng vậy!.... Mạn Phi phúc lớn mạng lớn mà!
Trong lòng Cố Thiên Triều đang hoảng hốt không yên, cú ngã vừa xong của Cố Mạn Phi thật quá khéo mà?!
Hơn nữa khi nãy tình thế cấp bách, hắn ra tay với tám phần công lực, tốc độ nhanh chóng mặt, ấy vậy mà quá trùng hợp khi mà Cố Mạn Phi lại tránh được, đến ngay một sợi tóc của nàng hắn cũng còn không kịp chạm tới. Đây thật chỉ là ngẫu nhiên?
Thầm tính toán trong lòng giây lát, hắn nhanh tay tóm lấy cổ tay Cố Mạn Phi:
- Mạn Phi,vừa nãy thật xin lỗi, nào, để ca ca coi xem có bị thương chố nào không nhé!
Thoạt nhìn thì giống như đang kiểm tra vết thương của Cố Mạn Phi nhưng thực chất là đang dò xét linh lực trên người Mạn Phi...
Lát sau, hắn để tay nàng xuống, là hắn đã nghĩ quá nhiều rồi, con nha đầu xấu xí vẫn là một phế tài không hơn chẳng kém, một chút linh lực trên người cũng chẳng có.
Cố Mạn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doc-phi-vs-ta-vuong/1959982/chuong-100.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.