Thánh tôn gõ ngón tay trên bàn cờ, âm thanh thờ ơ lạnh lùng, giống như gió thổi cánh hoa rơi, nhưng lời nói ra lại khiến Cổ Tàn Mặc nháy mắt toát ra một thân mồ hôi lạnh: "Phương án tốt nhất? Từ khi nào thì môn nhân của bản tôn đi hay ở đều cần sự cho phép của ngươi? Ngươi xem bản tôn không hề tồn tại?"
Khuôn mặt rám nắng của Cổ Tàn Mặc lúc này đỏ bừng, thái dương lại chảy ra mồ hôi lạnh: "Điều này...... có thể là......"
Ông ta cho rằng như vậy có thể khiến thánh tôn tìm được bậc thang để xuống. Nhưng lời này ông ta lại không dám nói ra.
Thánh tôn từ từ đứng dậy, từ trên cao nhìn xuống ông ta: "Ngươi nghĩ sao? Mạng người là trò đùa ư? Chỉ một câu kết luận qua loa của ngươi, thật sự cho rằng vụ án đã kết thúc?"
Cổ Tàn Mặc vốn dĩ cho rằng vừa rồi thánh tôn chất vấn mình là do ông ta đã đưa ra hình phạt quá nặng đối với Cố Tích Cửu, nhưng lúc này lại cảm thấy không đúng: "Vậy ý của thánh tôn là gì?"
"Điều tra kỹ càng! Nghiêm trị hung thủ!" Thánh tôn lạnh lùng nói.
Cổ Tàn Mặc vui mừng! Hai mắt đều sáng lên!
Ông ta còn tưởng lần này thánh tôn nhất định sẽ thiên vị, không ngờ hắn lại nói ra nói như vậy.
Thánh tôn không hổ là thánh tôn! Quang minh chính đại!
Ánh mắt Cổ Tàn Mặc sắc bén như thanh kiếm, nhìn vọng qua chỗ con ngao!
Con ngao nhanh chóng đóng vỏ lại: "Lão tử nói rồi, không phải lão tử!"
"Thánh tôn, nó vẫn không chịu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doc-phi-o-tren-ta-vuong-o-duoi/1713774/chuong-518.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.