Nàng ta lấy từ trong người ra một bộ cờ và đặt ở trên bàn nhỏ, mỉm cười xinh đẹp: "Đế thiên sư, trên đường quay về thật là nhàm chán. Nghe nói thiên sư đại nhân cao cờ, Thanh La muốn lãnh giáo thiên sư đại nhân."
Bộ cờ này của nàng ta có một phong cách riêng, cả bàn cờ đều được chế tạo từ Hoà Điền ngọc cực phẩm. Chúng ấm áp, bóng loáng và lấp lánh ở dưới ánh mặt trời.
Nàng ta đã âm thầm tìm hiểu, Tả thiên sư rất thích đồ làm bằng ngọc, hầu hết những thứ hắn sử dụng đều được làm từ ngọc, vì thế nàng ta lấy bộ cờ này ra đúng là gãi trúng chỗ ngứa.
Đế Phất Y rốt cuộc liếc mắt nhìn nàng ta một cái: "Ngươi rất nhàn?"
Vân Thanh La: "A?"
"Nếu là đệ tử thiên bẩm, nên luyện công nhiều hơn." Đế Phất Y nói một cách thờ ơ: "So với những đệ tử thiên bẩm khác, ngươi đã bị tụt lại phía sau!"
Mặt đẹp của Vân Thanh La hơi ửng đỏ: "Nhưng Thanh La còn nhỏ......"
"Ngươi còn nhỏ?" Đế Phất Y liếc mắt nhìn nàng ta một cái: "Vân Thanh La, ngươi cho rằng ngươi có thể giấu được bổn tọa?"
Sắc mặt Vân Thanh La khẽ biến, giống như muốn đưa ra một lời giải thích, nhưng rốt cuộc không dám nói ra.
Đế Phất Y nhắm mắt lại và thờ ơ nói: "Bổn tọa không quan tâm ngươi bao nhiêu tuổi, nếu đã là đệ tử thiên bẩm thì phải gánh trách nhiệm của đệ tử thiên bẩm. Trong vòng 20 năm, linh lực của ngươi cần phải tu luyện đạt đến cấp 9, nếu không sẽ bị
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doc-phi-o-tren-ta-vuong-o-duoi/1713647/chuong-391.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.