Cố Tạ Thiên nắm chặt bức thư với trăm mối cảm xúc ngổn ngang. Năm đó La Tinh Lam quyết định rời khỏi ông, trước khi trốn đi nàng đã đốt hết tất cả đồ đạc trong phòng, không hề lưu lại thứ gì cho ông. Không ngờ sau mười mấy năm, ông còn có thể nhìn thấy bút tích của nàng......
Đột nhiên trên tay trống rỗng, bức thư kia một lần nữa lại bay trở về trong tay Đế Phất Y. Hắn búng búng bức thư kia giống như phủi hết những gì không sạch sẽ lưu lại trên đó, sau đó liếc mắt nhìn Tuyên Đế một cái: "Hiện tại bệ hạ đã tin rồi chứ?"
Tuyên Đế bất đắc dĩ lắc đầu, cố gắng cười nói: "Trẫm chưa bao giờ nghi ngờ Tả thiên sư."
Tại thời điểm này, tất nhiên không có người nào nghi ngờ gì nữa.
Đế Phất Y thu hồi bức thư, ánh mắt cuối cùng quay lại nhìn Cố Tích Cửu: "Nàng thì sao?"
Cố Tích Cửu đang có chút xuất thần, thuận miệng lên tiếng: "A?"
"Hiện tại nàng đã tin, bổn tọa là vị hôn phu của nàng?"
Cố Tích Cửu sửa lại cho hắn: "Dựa theo những gì Tả thiên sư đã nói, trước khi ta tròn mười lăm tuổi có thể xông ra khỏi rừng rậm hắc ám, hôn ước này mới được thành lập. Hiện tại...... xem như không tính."
Đế Phất Y chớp mắt, mỉm cười, nhưng nụ cười này nhìn qua rất nguy hiểm: "Bất luận hiện tại có tính hay không, chỉ cần nàng có thể sống sót ra khỏi rừng rậm hắc ám, nàng chỉ có thể gả cho bổn tọa, không thể nghĩ tới người khác!"
Cố Tích Cửu không còn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doc-phi-o-tren-ta-vuong-o-duoi/1713626/chuong-370.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.