Dung Già La: "......"
Đao Thanh Dương nói: "Cố tướng quân không cần như thế, thị phi lần này nữ nhi của ngươi cũng không phải hoàn toàn không sai, nói chuyện cũng rất chanh chua, không giống như thái độ đối với mẫu thân và ca ca. Tục ngữ có câu, thiên hạ đều là cha mẹ, dù cho cha mẹ đã sai, nhi nữ cũng nên thông cảm không so đo mới đúng. Huống chi bà ấy chỉ mới mắng nàng hai câu ——"
Ông ta lạnh lùng liếc mắt nhìn Cố Tích Cửu một cái: "Có một câu nói, ở nhà nghe lời cha mẹ nghe lời sư huynh, xuất giá nghe chồng nghe con, cho dù nàng là môn nhân thánh tôn thì như thế nào? Nàng cũng không thể vi phạm đạo lý thông thường! Thậm chí nếu Tả thiên sư biết được chân tướng, cũng sẽ không thật sự xử trí Thiên Triều. Được rồi, chuyện này dừng lại ở đây, Thiên Triều đã bị trọng thương, cần phải được điều trị, lão phu đưa hắn quay về môn phái."
Ông ta hét lên một tiếng, triệu tới một con đại điểu nhìn qua vô cùng uy mãnh, mang theo Cố Thiên Triều trực tiếp rời đi.
Cố Tạ Thiên thở dài nhẹ nhõm một hơi, quay đầu nhìn về phía Cố Tích Cửu: "Cửu nhi......"
Ông biết rằng chỉ có xử lý thiên vị như vậy mới giúp được nhi tử của mình, và ông chỉ có một nhi tử như vậy......
Nhi tử mới là người tiếp tục truyền lại hương khói, quyết không thể xảy ra sơ xuất, chỉ có thể tiếp tục ủy khuất nữ nhi......
Sắc mặt Cố Tích Cửu vẫn còn tái nhợt. Nàng hoàn toàn hiểu được
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doc-phi-o-tren-ta-vuong-o-duoi/1713596/chuong-340.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.