Lãnh Hương Ngọc ngày thường cũng là người có tâm kế, vì sao hiện tại lại não tàn như vậy?
Bà ta không hiểu cái gì gọi là ngã một lần khôn hơn một chút hay sao?
Hay là có chuyện gì xảy ra khiến bà ta không còn sợ nữa?
Cố Tích Cửu đảo ánh mắt qua, vừa lúc đụng phải ánh mắt sắc bén của Cố Thiên Triều.
Cố Thiên Triều hơi ngẩng đầu lên, cười như không cười nhìn nàng chằm chằm, đáy mắt dường như lấp lánh cừu hận, bộ dáng nhìn qua còn rất đắc ý.
Cố Tích Cửu mỉm cười: "Lời đồn gì? Là lời đồn về chuyện Lãnh di nương không thể giáo dưỡng nữ nhi thân sinh, khiến nàng vụng trộm với người? Hay là đồn về chuyện Lãnh di nương bị nhốt? Lãnh di nương đã ở trong lãnh viện đóng cửa mấy tháng, có lẽ đã suy nghĩ quá nhiều, ta thấy người cũng thon thả không ít...... Nhưng rốt cuộc đã lớn tuổi rồi, không sánh được với Trương di nương trẻ tuổi nhanh nhẹn như vậy."
Trương di nương đúng là tướng quân phu nhân do Cố Tạ Tiên đề bạt mấy tháng trước, ngang hàng với Lãnh Hương Ngọc.
Những lời này tự nhiên dẫm lên vết thương của Lãnh Hương Ngọc, sắc mặt bà ta biến đổi: "Tiểu......"
Rốt cuộc bà ta vẫn có chút kiêng kỵ không dám phun ra hai chữ kia, lạnh lùng thốt: "Bổn phu nhân không chấp nhặt với ngươi. Rốt cuộc, ngươi là môn nhân thánh tôn nhưng vẫn chưa được nghiệm chứng, còn chưa biết thật giả thế nào! Thật ra Vân Thanh La mới chính là đệ tử thiên bẩm thật sự, mạnh gấp trăm lần ngươi. Bởi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doc-phi-o-tren-ta-vuong-o-duoi/1713592/chuong-336.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.