Long thế tử vừa mới xuất hiện lập tức đã bị vua thằn lằn tuyết nhìn thấy, nó đang tức giận đến nỗi phát cuồng, rốt cuộc tìm được nơi trút giận. Nó hét lớn một tiếng, lao về phía Long thế tử!
Thứ này khi tấn công sẽ mang theo cuồng phong, nó còn chưa bổ nhào tới trước người Long thế tử, cuồng phong kích động đã gần như xé rách quần áo của hắn!
"Đừng lo cho ta! Chạy đi!" Cố Tích Cửu hét lớn một tiếng, đồng thời nhấc tay lên, một ngọn lửa bùng lên trên ngón tay nàng, bắn thẳng về phía mông của vua thằn lằn tuyết!
Linh lực hỏa linh căn của nàng tương đối yếu, thậm chí chưa đạt tới cấp 2, vì thế quả cầu lửa nho nhỏ bắn vào trên mông vua thằn lằn tuyết, không hề gây ra một chút thương tổn nào cho nó, chỉ làm tăng thêm sự tức giận của nó. Vì thế, vua thằn lằn tuyết lại quay lại và lao thẳng về phía Cố Tích Cửu!
Long thế tử hết sức sững sờ, nhưng hắn đã bị Sơn Thanh bắt được ống tay áo: "Thế tử, vị cô nương này có lẽ sẽ không sao, chúng ta đi trước!"
......
Một chỗ trên núi băng.
Nơi này cách chỗ hái hoa Tuyết Tu La khoảnh chừng hai mươi đến ba mươi dặm, không còn nghe thấy tiếng hét của vua thằn lằn tuyết. Rất hiển nhiên, nó cũng không hề đuổi theo.
Đoàn người Long thế tử quyết định nghỉ chân ở chỗ này.
Ý của tỷ muội Nhạc Gia Quân là muốn tiếp tục chạy thêm khoảng ba mươi bốn mươi dặm đường nữa, hoàn toàn thoát khỏi nguy hiểm rồi mới
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doc-phi-o-tren-ta-vuong-o-duoi/1713578/chuong-322.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.