Nhiều âm thanh khác nhau hợp thành một làn sóng hỗn loạn, từng đợt khuếch tán về bốn phía.
Trong đám người phía dưới không thiếu cao thủ. Cao thủ nói chuyện tất nhiên sẽ hùng hồn hơn. Hơn nữa, bọn họ lại có linh lực chống đỡ, vì thế giọng nói cũng đặc biệt cao.
Trong đó giọng nói bén nhọn nhất lại là của Cố Thiên Y: "Thật là mất mặt! Thật là quá mất mặt! Thật sự khiến cho tướng quân phủ chúng ta mất mặt! Chẳng qua mới học được chút y thuật đã không biết tự lượng sức mình, còn giả mạo là đệ tử thiên bẩm, quả thực không biết xấu hổ. Tướng quân phủ chúng ta thật sự hổ thẹn vì nàng!"
"Ha ha, đúng vậy, thật là buồn cười. Ta còn tự nghĩ nàng ấy mạnh tới mức nào, thì ra bất quá chỉ như vậy mà thôi." Phía dưới có người lập tức phụ họa.
"Một phế vật cũng mơ tưởng bay lên trời làm chim phượng hoàng, hiện tại bị đánh xuống bụi nên lộ ra nguyên hình, đúng không? Phế vật chính là phế vật, dù ở đâu hay lúc nào cũng đều là phế vật......" Có người tiếp tục phụ họa.
"Có lẽ y thuật lúc đó của nàng cũng đều là giả, chẳng qua mèo mù vớ phải chuột chết nên mới vừa lúc trị được cho người......"
"Đúng vậy, y thuật của nàng sao có thể so sánh được với thánh nữ thượng cổ, lúc ấy chẳng qua là trùng hợp mà thôi."
"Ài, điều này quả là đúng với câu nói kia, người xấu xí tạo ra tai tiếng lớn, đã xấu lại còn là phế vật......"
Tất cả các loại châm chọc xấu xa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doc-phi-o-tren-ta-vuong-o-duoi/1713542/chuong-286.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.