Đế Phất Y mới ung dung thong thả dừng tay, thờ ơ nói một câu: "Vừa rồi ngươi sợ quá chạy mất vẫn còn tốt hơn!"
Hắn lại búng búng ống tay áo, ngẩng đầu nhìn nhìn ánh trăng trên bầu trời, nhẹ nhàng mỉm cười với Thiên Tế Nguyệt: "Trăng ở đây rất sáng, linh khí sung túc, là nơi tu luyện rất tốt. Các hạ không ngại thì hãy ở đây nghỉ ngơi thêm một chút, chắc chắn sẽ có thu hoạch."
Sau khi nói xong lời này, hắn liền trực tiếp triệu độc giác thú, sau đó tiêu dao chở Cố Tích Cửu rời đi.
Phúc hắc, biến thái!
Ăn thịt người không thèm nhả xương!
Tính kế người, chết không đền mạng!
Đáng sợ hơn chính là, nàng còn giống như một kẻ đồng lõa ——
Thiên Tế Nguyệt rốt cuộc có ơn với nàng, nhưng trong lúc vô tình nàng lại khiến hắn gặp rắc rối.
Vấn đề là nàng không hề nghĩ rằng, vừa rồi Đế Phất Y nói chuyện với nàng là cố ý để Thiên Tế Nguyệt đang ẩn nấp bên ngoài nghe thấy......
Không trách được Thiên Tế Nguyệt đa nghi giống như Tư Mã Ý. Phương thức lừa người của Đế thiên sư thật sự khiến người khó lòng phòng bị!
Cố Tích Cửu nhìn độc giác thú dưới thận đang vững vàng bay nhanh, lại nhìn nhìn về phía Đế Phất Y đang thản nhiên đúng nơi đó thổi sáo giống như tiên nhân. Trong lòng nàng bỗng nhiên hiện lên một nghi vấn, vừa rồi khi Đế Phất Y bị thương, vì sao độc giác thú không hề xuất hiện? Hắn bị thương, nó cũng lặn mất ——
Đế Phất Y thổi xong một khúc, buông cây sáo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doc-phi-o-tren-ta-vuong-o-duoi/1713530/chuong-274.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.