Người đã từng giơ tay ra là có thể với tới, hiện tại xa cách không thể với tới --
Một khoảng trống như vậy khiến đôi mắt của Long Tư Dạ tối sầm, hắn nắm chặt ngón tay ở trong ống tay áo, dường như cố kìm nén điều gì, nhìn Cố Tích Cửu: "Tích Cửu, nàng biết rõ tâm tình của ta......"
"Ừ, ta biết ngươi hổ thẹn trong lòng, nếu ngươi cảm thấy thực sự có lỗi với ta, vậy hãy đền bù cho ta một chuyện, được không?" Cố Tích Cửu dứt khoát ngắt lời hắn nói.
"Chuyện gì?" Long Tư Dạ hơi động trong lòng.
Cố Tích Cửu vén tóc trên trán: "Ta nhớ rằng ngươi nói có thể trị được đốm đỏ trên trán của ta, vậy ngươi có thể thi triển y thuật tuyệt diệu của mình, giúp ta chữa trị nó hay không?"
Long Tư Dạ nhìn đốm đỏ trên trán của nàng, chớp mắt: "Đốm đỏ này của nàng thật sự có chút kỳ lạ. Nó vừa không phải là bớt cũng không phải là đốm bình thường. Nó giống như một đốm phong ấn......"
"Đốm phong ấn?" Cố Tích Cửu nhướng mày: "Vì sao lại nói như thế?"
Long Tư Dạ thở dài nói: "Nàng đưa cổ tay cho ta, để ta xác định lại một chút."
Cố Tích Cửu theo lời đưa cổ tay ra cho hắn.
Long Tư Dạ bắt mạch cho nàng một lúc lâu sau, hắn rốt cuộc buông ra. Sau đó hắn lại cẩn thận nhìn nhìn sắc mặt của nàng: "Hiện tại trên người nàng dường như có một chút linh lực, nàng có thể cảm ứng được nó hay không?"
Nàng có linh lực?!
Cố Tích Cửu yên lặng cảm ứng trên người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doc-phi-o-tren-ta-vuong-o-duoi/1713492/chuong-236.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.