Cố Tích Cửu thật ra rất muốn chửi tục, không phải nàng không muốn rời đi, mà là không thể đi được ——
Thuật thuấn di của nàng không biết xui xẻo thế nào lại bị biến mất! Cho tới bây giờ vẫn chưa khôi phục......
Nhìn thì thuyền có vẻ chạy rất chậm, nhưng trên thực tế lại chạy cực nhanh. Khi Cố Tích Cửu vừa mới nhìn thấy nó, nó còn ở cách xa hai dặm, nhưng ngay khi nàng quay đầu một cái, thuyền kia đã dừng lại phía trên không của đại điện.
Có một dải lụa màu đỏ được thả xuống từ trên thuyền, bay thẳng tới, vừa lúc trải xuống lối vào nơi cửa đại điện......
Nam tử áo tím nhàn nhã bước ra khỏi thuyền, chậm rãi đi dọc theo dải lụa đỏ đi xuống......
Lụa đỏ nhẹ đến nỗi một con chim cũng không đứng được ở trên đó!
Nhưng Tả thiên sư lại đang đi trên đó!
Giống như đang chậm rãi đi bộ quanh sân!
Giống như hắn đang dẫm dưới chân không phải là lụa đỏ phất phới, mà là một con đường nhỏ trải đầy lá phong đỏ, nhàn nhã tự nhiên như đang đi dạo ở vùng ngoại ô.
Thân pháp như vậy đã tiếp cận với thần đang bay trên trời, mọi người ở đây đều không thể đạt được. Vì thế, ánh mắt mọi người nhìn hắn đều giống như đang nhìn một vị thần, cam tâm tình nguyện tôn thờ hắn.
Long Tư Dạ đứng ở nơi đó không nhúc nhích, những ngón tay đang nắm tay Cố Tích Cửu có chút lạnh, cũng nắm chặt hơn.
Gần, gần hơn.
Người nọ rốt cuộc đáp xuống mặt đất, dừng lại ở ngay cuối con
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doc-phi-o-tren-ta-vuong-o-duoi/1713424/chuong-168.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.