Cố Tích Cửu không hiểu ngôn ngữ của chim, quay đầu hỏi người thuần chim đứng ở dưới tàng cây: "Ý của nó là gì?"
Người thuần chim khom người: "Bẩm tiểu thư, nó nói trên này chỉ mùi hương của cây, không có mùi người."
Cố Tích Cửu nhướng mày, nhìn xem chim kia: "Mũi của chim này không nhạy phải không?"
"Huýt huýt......" Chim kia dựng đứng toàn bộ lông trên người, dường như cực kỳ phẫn nộ.
"Có vẻ như không nhạy lắm." Cố Tích Cửu đưa ra phán đoán: "Vừa rồi người nọ rõ ràng ở trên mấy nhánh cây này, khẳng định có thể lưu lại một chút mùi hương. Người không thể ngửi được, con chim ngốc nghếch này cũng không thể ngửi được, nhưng chó săn có lẽ có thể ngửi được. Tiếu quản gia, ta cảm thấy ngươi vẫn nên tìm cho ta một con chó săn tới đây còn đáng tin hơn."
"Huýt huýt!" Đôi mắt của con chim đã chuyển sang màu đỏ, bay lên giống như một cơn lốc xoáy, đôi cánh gần như đập lên mặt Cố Tích Cửu.
Nó không tiếp tục ngửi mấy nhánh cây vừa rồi mà trực tiếp bay về phía một nhánh cây khác dày hơn, dạo quanh một vòng ở nơi đó, sau đó lại bay đến trên đỉnh đầu Cố Tích Cửu, ngửa đầu ưỡn ngực ríu rít hót một trận.
Cố Tích Cửu đành nhìn người thuần chim, người thuần chim dừng lại một chút rồi nói: "Có lẽ nó phát hiện ra mùi người ở nơi đó, tiểu thư có thể tập trung xem xét nơi đó."
Ánh mắt Cố Tích Cửu nhìn chằm chằm vào những giọt mồ hôi trên trán người thuần chim: "Nguyên lời nó muốn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doc-phi-o-tren-ta-vuong-o-duoi/1713406/chuong-150.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.