🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Trong lòng Cố Tích Cửu vừa động, nhắm mắt cảm ứng trên người một chút, phát hiện huyết mạch có chút trì trệ của mình dường như linh hoạt hơn rất nhiều.
Chuyện gì đã xảy ra?
Cố Tích Cửu nhìn về phía Thương Khung Ngọc, Thương Khung Ngọc khụ một tiếng: "Trước đây, một chút oán khí của nguyên chủ vẫn luôn quanh quẩn ở trên người ngươi, thân thể ngươi hơi cứng đờ là chuyện bình thường. Hiện tại oán khí đã tiêu tan, sự phù hợp giữa linh hồn ngươi và thân thể này sẽ cao một chút."
Thì ra là như thế.
Cố Tích Cửu thở phào nhẹ nhõm, nàng dường như chợt nhớ tới điều gì: "Ta phải đi tới lãnh cung của Tứ hoàng tử để bắt độc trùng lần nữa!" Nàng làm một cái thủ thế, lập tức muốn thuấn di.
Một lát sau nàng mở to mắt, nghi ngờ nhìn xung quanh mình: "Sao ta vẫn ở nơi này?!"
Nàng thực sự không thể thuấn di thành công, vẫn ở trong khuê phòng của mình!
Tình huống thế này chưa từng xảy ra trước đây, Cố Tích Cửu không tin lại liên tiếp thi pháp vài lần, kết quả ——
Tại sao lại như vậy?!
Cố Tích Cửu hiếm khi hoảng hốt!
Nàng hỏi Thương Khung Ngọc: "Vì sao thuật thuấn di của ta lại thất bại? Chẳng lẽ trong cơ thể này cần phải có oán khí mới có thể thi triển?"
Thương Khung Ngọc cũng không hiểu ra sao: "Không thể! Không có oán khí kia ngươi sẽ càng linh hoạt hơn mới đúng...... Có phải người đã quá mệt mỏi hay không? Hôm nay rốt cuộc ngươi quá bận rộn......"
Điều này có đúng không?
Cố Tích Cửu chính là đại phu của chính mình, nhưng nàng không thể tìm ra nguyên nhân trong tình huống này, nàng liên tiếp thí nghiệm và đưa ra liệu pháp vài lần ở trên người mình nhưng đều tốn công vô ích, chỉ khiến nàng thêm mệt bởi vì quá sức.
Nàng nhất thời không tìm thấy biện pháp khác, vì vậy dứt khoát nhảy lên trên giường nằm xuống, phủ chăn lên người, ngủ!
Đêm càng ngày càng sâu.
Ánh trăng bên ngoài cửa sổ đột nhiên tối sầm lại, cửa sổ đóng chặt lặng lẽ mở ra, có gió thổi vào, thổi trúng mành giường tạo nên âm thanh rào rạc.
Một vị nam tử áo xanh bỗng nhiên xuất hiện ở trước giường Cố Tích Cửu.
Người này vung tay áo lên một cái, cửa sổ mở rộng một lần nữa lại bị đóng lại, vẫn không có động tĩnh gì.
Nam tử này đứng ở trước giường Cố Tích Cửu một lúc lâu, sau đó chậm rãi vươn tay ra nhẹ nhàng vạch tấm mành, hiện ra một nữ tử đang chìm trong mộng đẹp.
Trên giường, tiểu nhân nhi nhỏ nhỏ gầy gầy. Trên khuôn mặt nhỏ bằng bàn tay, ngũ quan cực kỳ thanh tú. Nếu không phải đốm đỏ trên trán nàng có chút dọa người, khi lớn lên chắc hẳn sẽ là một mỹ nhân.
Tiểu nhân nhi ngủ cũng không yên ổn, mày nàng nhíu lại, bỗng nhiên lật người, đá văng một góc chăn ra ngoài.
Nam tử kia sửng sốt, nhìn nàng một lát, sau đó giơ tay ra, cái chăn lại tự động bay lên, đắp lên người nàng.
"Nóng!" Miệng nhỏ của tiểu nhân nhi lẩm bẩm một tiếng, tiếp đó lại đá văng chăn một lần nữa.
Thời điểm này đã là mùa thu gió lạnh, ban ngày nếu mặc áo mỏng có lẽ sẽ không cảm thấy gì, nhưng ban đêm cần phải mặc áo khoác.
Trong khuê phòng này không có bếp lò hay những thứ tương tự, nếu không phủ chăn lên người sẽ rất dễ dàng bị cảm lạnh.
Nhưng trên người nàng chỉ mặc một bộ váy ngủ hơi mỏng, phơi người bên ngoài như vậy, dường như nàng lại nóng thay vì cảm thấy lạnh, mồ hôi tinh mịn đã hình thành trên trán.
Đôi mắt nam tử sâu thẳm, dường như có chút thất vọng. Đứa nhỏ này có lẽ có thể chất nhiệt!
Hắn vươn tay ra, ngón tay ngọc nhẹ nhàng đáp ở trên cổ tay tiểu nhân nhi. Một lát sau hắn dời ngón tay, thất thần nhìn khuôn mặt nhỏ của Cố Tích Cửu, ngón tay lại giống như con bướm tự động rà soát trên mặt nàng, giống như đang kiểm tra gì đó.
Sau đó hắn lại rút tay về. Con ngươi hơi rũ xuống, ánh mắt chăm chú nhìn khuôn mặt nhỏ của nàng, không biết đang suy nghĩ điều gì.
Người nọ dường như đang suy tư gì đó, một lát sau hắn âm thầm thở dài một tiếng, bàn tay vừa nhấc, cửa sổ một lần nữa mở ra, thân ảnh hắn trực tiếp biến mất ở phía trước cửa sổ.
Bên ngoài, thị vệ vẫn đang tuần tra, nhưng không ai phát hiện ra nam tử này đã từng xông vào đây.
Trong phòng lại khôi phục sự yên tĩnh như trước.
Cố Tích Cửu nằm ở trên giường chậm rãi mở to mắt.
"Chủ nhân, cuối cùng ngươi cũng tỉnh! Vừa rồi có người vào đây, ngươi có biết hay không?! Vừa rồi nếu như người kia gây ra bất lợi đối với ngươi, hiện tại ngươi đã là người chết!" Thương Khung Ngọc phát tiết bất mãn ở trong đầu nàng.
Đôi mắt Cố Tích Cửu đen nhánh như mực, không nói một lời.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.