Nếu vị công chúa kia có linh lực sâu không lường được, vậy vì sao lại ngoan ngoãn giống như tiểu bạch thỏ, mặc kệ nàng trói như thế?
"Có lẽ nàng ta cũng là phế vật linh lực." Cố Tích Cửu đẩy ra kết luận này.
"Chủ nhân, thế giới này đại đa số là người bình thường, dù nhiều hay ít vẫn có một phần linh lực. Thiên tài và phế vật đều rất khan hiếm, đặc biệt phế vật giống như chủ nhân không có một chút linh lực nào, chỉ sợ là người độc nhất......"
Cố Tích Cửu không lời nào để nói, thì ra phế vật như nàng cũng quý hiếm như vậy!
Đêm đã khuya, Cố Tích Cửu không muốn tiếp tục ở chỗ này lâu hơn, sau khi thu dọn một chút thì định về nhà.
Nàng chỉ cần thuấn di lần nữa là có thể trực tiếp quay về khuê phòng tướng quân phủ của nàng.
"Tích Tích, nàng tới đây là...... để luyện công hay sao?" Một giọng nói bỗng nhiên truyền vào.
Giọng nói không cao, nhưng ở trong đêm yên tĩnh như vậy vẫn rất rõ ràng. Giọng nói này là của Dung Sở, có lẽ cách bên ngoài lãnh cung này khoảng mấy chục bước.
"Hiếm khi có được đêm trăng tròn như tối hôm nay, bổn Thánh nữ tới đây hấp thu một chút tinh hoa từ ánh trăng mà thôi." Thánh nữ Thiên Vấn Tông Cổ Tích Tích vẫn lạnh lùng như thường lệ, nhưng trả lời vẫn rất thoả đáng.
Hai người nói chuyện một lúc, sau đó Cổ Tích Tích hỏi một câu: "Có tin tức gì về công tử họ Nhậm kia không?"
"Vẫn chưa, ngày mai ta sẽ tăng số người tìm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doc-phi-o-tren-ta-vuong-o-duoi/1713348/chuong-92.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.