Edit: voi còi
Những lời này vừa ra, Lâm Mị mới phản ứng được, nàng đây là bị người đùa giỡn.
Cái nào không biết sống chết dám đùa giỡn nàng?
Lâm Mị còn không có động thủ, cẩu móng vuốt đưa đến trước mặt nàng kia đột nhiên bị người bắt lại, nam nhân phát ra tiếng kêu thảm thiết như giết lợn.
Một giây sau liền bị người ném tới trên đường, một trận bị đánh một trận!
"Người của bản vương ngươi cũng dám đùa giỡn? Chán sống!" Âu Ngạn Hạo quyền cước vô tình đánh.
Liền một điểm nội lực cũng không có dùng, chỉ dựa vào thô bạo đánh đấm nam nhân bỉ ổi kia.
Nha, hắn còn chưa có đối Mị nhi làm cái gì đâu, tên hỗn đản này là nơi nào nhô ra, cũng dám đùa giỡn Mị nhi?
"Vương gia, vương gia..." Nhạc Thần vội vàng qua đây can ngăn, lại đánh tiếp liền tai nạn chết người.edit: voi còi
"Được rồi, Âu Ngạn Hạo." Lâm Mị cũng ở một bên chậm rì rì mở miệng.
Người vừa rồi Nhạc Thần ra sức đi kéo cũng kéo không nhúc nhích, vừa nghe đến lời của Lâm Mị, lập tức dừng tay.
Động tác nhanh nhẹn, giống như cẩu cẩu nghiêm chỉnh huấn luyện.
Nhạc Thần yên lặng nghiêng đầu, không đành lòng nhìn thẳng.
"Bên đường đùa giỡn cô nương, ngươi là vô lại nơi nào nhô ra?" Âu Ngạn Hạo nổi giận nói: "Đánh chết ngươi cũng không oan."
Nam nhân co rúc ở trên mặt đất chỉ có thể là nhỏ giọng ai ô, người chung quanh nhìn, có rất nhiều đặc biệt hả giận.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doc-phi-ngu-ta-vuong/2170348/chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.