Edit: voi còi
Chu Bảo Trạch kinh ngạc nhìn Âu Ngạn Hạo đến đây, trong lòng không phải tư vị gì.
Mị nhi vậy mà thực sự thuyết phục Âu Ngạn Hạo tới.
Đè xuống trong lòng dâng lên khác thường tình tự, Chu Bảo Trạch đi vào sảnh trước, hành lễ nói: “Thảo dân thấy qua vương gia.”
”Ừ.” Âu Ngạn Hạo thu hồi ánh mắt quan sát cảnh vật chung quanh, tùy ý khoát khoát tay, hỏi, “Ngươi tính toán làm hoàng thương? Bản vương có thể giúp ngươi, nhưng mà...”
Chu Bảo Trạch mỉm cười, đối với Âu Ngạn Hạo chỉ cao khí ngang nói: “Đa tạ vương gia ưu ái, thảo dân không dám làm phiền vương gia.”
Cuej tuyệt như vậy khiến Âu Ngạn Hạo nhướng mày: “Ngươi không cần bản vương giúp ngươi?”
”Đa tạ vương gia.” Chu Bảo Trạch lại hành lễ, chẳng qua, ý cự tuyệt trong lời nói cùng lễ của hắn tạo thành rõ ràng tương phản.
”Được, ngươi đừng hối hận!” Âu Ngạn Hạo cười lạnh một tiếng, đứng dậy liền đi.
Nhìn Âu Ngạn Hạo thở phì phì rời đi, Chu Bảo Trạch hành lễ cung tiễn.
Đợi được Âu Ngạn Hạo đi không thấy bóng dáng, lúc này Chu Bảo Trạch mới thẳng đứng dậy, hắn muốn cùng Lâm Mị cùng một chỗ, kiên quyết sẽ không tiếp nhận giúp đỡ của Âu Ngạn Hạo.
Nếu như hắn trở thành hoàng thương, sau này, có phải cùng Lâm Mị cách liền gần hơn một ít hay không?
--
Âu Ngạn Hạo về tới vương phủ, phân phó Nhạc Thần: “Sai đầu bếp chuẩn bị một chút, ngày mai, ta mời Mị nhi tới dùng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doc-phi-ngu-ta-vuong/2170314/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.