Edit: voi còi
Châu Nhi vây quanh hai cái rương lớn này nhìn tới nhìn lui, bên trong rươngđều là một tầng một tầng khay, y phục tinh xảo cùng trang sức hào hoaphú quý nở rộ.
”Tiểu thư, tiểu thư, y phục và trang sức thật làcoi được a, tiểu thư mặc vào nhất định mê chết người.” Châu Nhi cười hahả nhìn Lâm Mị.
”Nói cái gì đó?” Đôi mi thanh tú cuat Tú Nhi cau lại, trừng muội muội của mình.
Bị mắng, Châu Nhi hơi chu cái miệng nhỏ nhắn lên, tỷ tỷ luôn luôn giáo huấn nàng, thương tâm.
Lâm Mị không thèm để ý Châu Nhi “không quy củ” chút nào, chỉ là sờ sờ cằmcủa mình, nhìn vài thứ kia, hỏi Tú Nhi: “Tú Nhi, mấy thứ này nếu như bán đi, có phải có thể đổi rất nhiều bạc hay không?”
Bạc là có thể mua rất nhiều ăn, rất nhiều rất nhiều ăn ngon.
Tú Nhi thở dài một tiếng: “Tiểu thư, y phục này đều là ngàn vàng khó mua.”
Đôi mắt Lâm Mị đột nhiên phát sáng.
Nhìn thấy hai mắt lấp lánh của tiểu thư nhà mình, Tú Nhi cũng không đànhlòng nói chân tướng cho nàng, chẳng qua, vì tốt cho tiểu thư nhà mình,nàng còn là quyết định làm ác nhân vậy.
”Tiểu thư, y phục này làkhông bán được, các chủ Linh Lung các tự tau sở chế. Còn có những trangsức này, chỉ sợ là trong cung chế tạo, người bình thường cũng không dámmua.”
Lời của Tú Nhi lời khiến ánh sáng trong mắt Lâm Mị trongnháy mắt ảm đạm đi xuống, bất mãn nằm bò ở trên bàn, ghét bỏ nhìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doc-phi-ngu-ta-vuong/2170299/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.