Edit: voi còi
Lâm Y Hân liếc mắt nhìn thức ăn phong phú kia, ánh mắt u ám lóe ra hỏi một câu: “Lâm Mị, ngươi rốt cuộc cấp phụ thân ăn cái gì?”
Bị một phòng đầy người, ánh mắt bất thiện nhìn chằm chằm, Lâm Mị như cũ là cười đến khí định thần nhàn, khẽ nhướng đôi mày tinh xảo hỏi lại một câu: “Làm sao ngươi biết phụ thân là trúng độc?”
”Ta tới đưa cho phụ thân mẫu thân điểm tâm ta tự tay làm, thấy phụ thân máu mũi chảy đầm đìa, đây không phải là trúng độc thì là cái gì?” Lâm Y Hân hừ lạnh một tiếng, “Nhân chứng vật chứng đều có, ngươi còn ngụy biện?”
Lâm Mị cười, mặt mày xinh đẹp linh động giống như là ngày ánh nắng mùa hè rực rỡ, làm người ta không chỗ có thể trốn: “Thì ra đây là chuyện trúng độc mà ngươi nói.”
”Không đúng vậy sao? Chẳng lẽ phụ thân không phải trúng độc sao?” Lâm Y Hân nghiêm nghị quát lớn nói.
”Hầu gia cũng không phải là trúng độc.” Đại phu rốt cục có cơ hội xen vào nói một câu.
”Vậy lão gia đây là thế nào?” Triệu thị lòng như lửa đốt hỏi tới, sao đang ăn cơm thật tốt liền máu mũi chảy đầm đìa.
Đại phu than nhẹ một tiếng, đứng dậy nói: “Thảo dân xem thức ăn một chút trước đi.”
Đại phu cố ý đi xem nhìn canh gà, sắc mặt cổ quái lên tiếng: “Canh gà này...”
”Này canh gà thế nhưng có độc?” Lâm Y Hân vội vàng hỏi tới.
Đại phu cười: “Canh gà này không có độc.”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doc-phi-ngu-ta-vuong/2170273/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.