“Tiểu thư, tiểuthư... Bên kia không đốt đèn nha.” Tú Nhi vội vàng gọi Lâm Mị lại. Haithô sử bà tử tinh lực không đủ, sớm trở lại, hiện tại chỉ còn lại bốnngười bọn họ, không thể lại đi dạo lung tung.
Lâm Mị mũi khẽ động một cái: “Ta hình như ngửi thấy mùi gà nướng...”
”Tiểu thư a, lại đi liền quá hẻo lánh.” Tú Nhi nhíu mày, không đồng ý nói.
Tuy nói là bởi vì hội đèn lồng miễn cấm đi lại ban đêm, cửa thành cũngkhông có đóng, chính là vì thuận tiện cho bách tính thành trấn xungquanh đến xem hoa đăng.
Vấn đề là, trừ hoa đăng bên kia những địa phương khác cũng không có người nào.
”Không có việc gì, không có việc gì, chúng ta mua chút đồ ăn rồi trở về.” LâmMị ngửi thấy được hương vị mùi gà nướng nước bọt tràn lan, nghĩ đến thịt gà nướng được trong mềm ngoài giòn, no đủ nhiều nước, hương vị ngonmiệng, liền khống chế không được cước bộ của mình.
”Không được.” Tú Nhi kiên quyết cự tuyệt nói.
Chỉ là... Ba người này không cần nhìn nàng như thế nha!
Đôi mắt hoa đào của Lâm Mị sáng lấp lánh, mắt to trắng đen rõ ràng cuatChâu Nhi không ngừng chớp chớp, ngay cả đại ngốc Thạch Đầu kia cũng cộclốc nhìn nàng.
Bất kể là thế nào, tất cả đều là đôi mắt trông mong đáng thương nhìn nàng.
Hình như nàng cự tuyệt bọn họ, liền giống như làm chuyện tội ác tày trời vậy.
Dưới thế công của ba cặp mắt long lanh tội nghiệp, Tú Nhi bại trận nhượng bộ: “Được rồi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doc-phi-ngu-ta-vuong/2170261/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.