Edit: voi còi
Ầm một cái, hai má Lâm Thiến Khanh bởi vì xấu hổ và giận dữ mà trở nên đỏ bừng.
Lâm Y Hân đang đỡ Lâm Thiến Khanh lên xe ngựa mày nhíu chặt, bất mãn liếc liếc mắt nhìn Lâm Mị một cái, lúc này mới gắt giọng: “Chu công tử, vừa rồi không phải ngươi mới nói xe ngựa này là chuẩn bị cho muội muội của ta sao? Bây giờ làm sao lại không cho lên xe?”
”Ta nói đương nhiên là Tam tiểu thư muội muội ruột thịt của ngươi.” Chu Bảo Trạch còn nhớ chuyện ngày đó Lâm Y Hân oan uổng Lâm Mị, với nàng cũng không có sắc mặt tốt: “Nhị tiểu thư, ngươi bỏ mặc muội muội ruột thịt của mình không chăm sóc, ngược lại đi chiếu cố Tứ tiểu thư. Liền bởi vì Tứ tiểu thư có di nương che chở, mà Tam tiểu thư lẻ loi một mình sao?”
”Ngươi!” Lâm Y Hân tức giận đến sắc mặt xanh đen, vừa muốn cùng Chu Bảo Trạch mắng nhau, lại bị Lâm Thiến Khanh trực tiếp đẩy tay ra: “Ai muốn ngồi xe ngựa của ngươi?”
Nói xong, Lâm Thiến Khanh tức giận rút chân về, chạy tới xe ngựa của hầu phủ bên cạnh, bên cạnh thằng nhóc vội vàng mở cửa xe ra.
Lần này, Lâm Thiến Khanh cũng không cần người đỡ mình, tự mình một người nhanh nhẹn lên xe ngựa.
Trầm mặt, hướng trong xe ngồi xuống, hãy còn sinh hờn dỗi.
Thực sự là quá mất mặt!
Lâm Y Hân hung hăng lườm Lâm Mị một cái, xoay người cũng lên xe ngựa hầu phủ, nhìn thấy Lâm Mị còn đứng ở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doc-phi-ngu-ta-vuong/2170252/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.